Tô Điềm vẫn trợn tròn mắt nhìn anh trai đang cùng mình chơi trò chơi. Trước đây không có ai chơi trò này với mình, nên cô cảm thấy hết sức kỳ quái.
“Tiểu bức là gì? Sao phải để kẹo que cọ ti.ểu b.ức?”
Thanh âm ngọt ngào mang theo hương vị sữa làm một cổ lửa nóng càng dâng cao, g.ậy thịt cũng vì thế mà càng cứng rắn.
Cô gái nhỏ ngây thơ không biết gì, nhưng lời này lọt vào tai Lục Minh, giống như là cố ý quyến rũ hắn.
Hắn cầm kẹo que cọ lên mặt â.m đ.ế, bẻ ra, sau đó tìm được một cái động bên trong. Cho kẹo que cọ xát ngay cửa động, chỉ trông chốc lát đã có không ít mật dịch lại chảy ra.
Lục Minh chuyên tâm tiếp tục thọc vào rút ra, nói:
“Nơi Điềm Điềm đi tiểu gọi là ti.ểu b.ức. Anh trai đang chơi ti.ểu b.ức của em, được kẹo que cọ thế này, thấy sướиɠ không?”
Tô Điềm không biết cái gì là sướиɠ, cô chỉ muốn đi tiểu. Bên dưới đã chảy ra rất nhiều nước.
“Điềm Điềm muốn đi tiểu.”
Lục Minh nghe thế, nhìn cây kẹo que vốn dĩ rất lớn, nhưng bị mật dịch làm tan ra khiến nó nhỏ đi một vòng.
Thật nhiều nước.
Không biết có phải cô vốn là trời sinh vưu vật hay nơi này từ trước đến nay không người khai phá. Chỉ mới bị kẹo que đùa bỡn một chút đã ra nhiều nước đến vậy.
Lục Minh biết tay mình đã tích đầy d.â.m thủy của Điềm Điềm. Nhìn ti.ểu hu.yệt kiều diễm ướŧ áŧ, ánh nước sáng lấp lánh, cực kỳ d.â.m mỹ, khiến hắn bỗng chốc muốn liếʍ.
Hắn tách hai chân Tô Điềm, duỗi đầu lưỡi liếʍ â.m đ.ế nhợt nhạt.
Môi â.m h.ộ khi nãy còn chưa khép lại, khiến hắn càng liếʍ dễ dàng.
Tô Điềm không biết anh trai đang làm gì, sao lại liếʍ nơi đi tiểu của mình. Cô sợ hãi, thân thể bị liếʍ không tự chủ run run rồi lui về sau.
Lục Minh nhìn cô đang lui rụt về sau, ôm lấy mông cô, đặt cô lên sofa, lại tách hai chân nhỏ một lần nữa.
Tư thế này khiến hắn càng nhìn tiểu bức một cách rõ ràng, bên trong phấn nộn, â.m m.ao không nhiều, mật dịch đã chảy xuôi theo cánh mông.
Lục Minh vuốt ve ti.ểu hu.yệt một chút, trấn an:
“Ti.ểu b.ức Điềm Điềm chảy quá nhiều nước, anh giúp em liếʍ hết.”
Nói xong, hắn mở miệng, một ngụm ngậm lấy ti.ểu b.ức, tha hồ liếʍ láp. Đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ â.m đ.ế thành ra càng nhiều nước chảy ra. Vì chất lỏng quá nhiều có xu hướng muốn chảy lên cả sofa. Hắn đành m.út thật mạnh, sau đó uống hết một lượng lớn mật dịch.
Cô gái nhỏ nơi nào cũng mềm, ti.ểu b.ức đã mềm lại còn ngọt.
Trước đó còn có kẹo que cọ xát, mật dịch vẫn mang đâu đó vị dâu tây.
Hắn tiếp tục liếʍ, thanh âm liếʍ mυ'ŧ cơ hồ phát ra.
Tô Điềm sợ muốn khóc, không biết anh trai đang làm gì. Cô sợ, nhưng cơ thể lại thoải mái.
Cô không biết phản ứng này là gì.
Cuối cùng, cô thật sự đi tiểu, một cổ chất lỏng cứ như vậy phun ra, bắn vào trong miệng Lục Minh.
Lục Minh vốn dĩ uống không ít mật dịch, trong miệng toàn là vị ngọt của ti.ểu b.ức. Đột nhiên bị chất lỏng bắn vào khiến hắn vô cùng sửng sốt.
Cô...Đang cao trào.
Lục Minh lần đầu nhìn phụ nữ lên cao trào, hắn sửng sốt một lúc lâu.
Trong khi đó, Tô Điềm bỗng bật khóc.
Nghe tiếng khóc của cô gái nhỏ, hắn hoảng sợ, không biết sao lại thế này.
Lục Minh luống cuống tay chân, hỏi: “Sao em khóc?”
Tô Điềm khóc đến thân thể run lên:
“Điềm Điềm tè ra quần, Điềm Điềm muốn đi tiểu. Nhưng anh không cho Điềm Điềm đi tiểu. Mẹ nói Điềm Điềm không phải trẻ con, không được tiểu ở ngoài, mà bây giờ đã tè ra quần mất rồi.”
Lục Minh dở khóc dở cười, lúc này hắn mới biết mình khốn khϊếp đến cỡ nào. Người ta vẫn mang tâm trí của trẻ nhỏ, không biết cái gì là cao trào, đã phun ra nhưng nghĩ mình đi tiểu.
Hắn cầm khăn giấy, kiên nhẫn lau đi mật dịch trên t.iểu b.ức, giải thích:
“Không phải đi tiểu, Điềm Điềm không phải con nít nên gọi là tè ra quần. Đây chính là...Trò chơi của người lớn, cứ cùng anh chơi trò này nó sẽ phun ra, trông giống như đi tiểu, nhưng đây là biểu hiện cho thấy Điềm Điềm đang thoải mái.”
Tô Điềm ngừng khóc, ngước nhìn hắn.
Lục Minh vừa lau, cất giọng nói:
“Chơi với anh, Điềm Điềm không vui sao?”
Điềm Điềm ngây thơ gật đầu:
“Rất vui.”
“Điềm Điềm chỉ được chơi trò này với anh. Đây là bí mật của hai ta, em không được nói cho ai biết. Còn nữa, ngày mai anh sẽ dẫn Điềm Điềm đi công viên trò chơi.”
Tô Điềm đã lâu không ra khỏi nhà, nghe sắp được dẫn đi chơi, cô liền gật đầu đồng ý.
Cô gái nhỏ quả là có bệnh hay quên, vừa biết mình được đi chơi đã quên bén chuyện vừa rồi.
Sau khi lau sạch t.iểu b.ức, Lục Minh đã làm trò ‘tự sướиɠ’ trước mặt Tô Điềm.
Nhìn thấy cô khóc như khi nãy hắn cũng không dám làm gì thêm, hắn càng ngày càng thấy mình không khác gì cầm thú.
Lục Minh ‘ra’ rất nhanh, cứ nghĩ đến cảm giác liếʍ hu.yệt lúc nãy, hương thơm ngọt lịm khiến hắn nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.
Cẩm lấy khăn giấy tự lau nam căn cho mình, sau đó lấy qυầи ɭóŧ định mặc cho Điềm Điềm, nhưng lại phát hiện qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm m.ật dịch.
Thân thể của Tô Điềm thật dâʍ đãиɠ, nếu tâm trí cô bé chỉ mới tám tuổi, chắc chắn thao rất sướиɠ.
Lục Minh vào phòng Tô Điềm, lấy một cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ mặc vào cho cô, rồi giặt sạch qυầи ɭóŧ cũ, giúp cô đem ra ngoài phơi.
Hắn chưa bao giờ làm qua những chuyện như vậy nên khó tránh khỏi ngại ngùng. Giương mắt nhìn chính mình qua gương, hắn phát hiện mặt mình đã đỏ lên từ lúc nào.
….
Vì cảm giác có lỗi với cô gái, chỉ mới sáng sớm Lục Minh đã dậy, muốn dẫn Tô Điềm đến công viên. Nhưng không nghĩ đến Tô Điềm dậy sớm hơn cả hắn.
Ngày thường Tô Điềm là người nấu cơm, cô thường nấu cơm sáng, mọi khi giờ này đã dậy nấu chút gì đó cho anh hai.
Thấy Lục Minh, Tô Điềm liền bảo hắn ăn cơm.
Trong suốt thời gian ăn, hắn luôn nhìn chằm chằm vào người cô gái nhỏ không rời mắt.
Lúc trước hắn không dám trắng trợn nhìn người ta, hiện tại không có ai ở nhà còn ngại gì không nhìn.
Tô Điềm ăn cơm rất ngoan, đầu cô muốn vùi xuống bát cơm.
Lục Minh sợ cô bị bỏng, hấp tấp bắt lấy đuôi ngựa của cô, kéo lên.
Tô Điềm trừng mắt nhìn hắn. Miệng nhỏ của cô gái đập ngay vào mắt khiến hắn chợt muốn hôn một cái.
Hắn không có bạn gái, không biết hôn lên môi con gái sẽ ra sao, cảm giác thế nào?
Đúng là gặp quỷ!
Lục Minh cuối đầu, nâng cằm Tô Điềm, hôn một cái lên môi cô.