Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 54: Đánh gãy chân

Phó Hành Vân đưa mắt nhìn về nơi xa, "Em cách xa quá đó."

Lâm Quỳnh ngây người, "Không thấy gió hả?"

Phó Hành Vân chạm mắt với Tần Úy Sở, "Ừm."

Lâm Quỳnh nâng má Phó Hành Vân lên, ghé đầu lại, chu mỏ bắt đầu thổi.

Từ xa nhìn qua thấy giống như hai người đang hôn nhau vậy.

Phó Hành Vân nhìn Tần Úy Sở đang nghiến chặn hàm răng, bờ môi mỏng cong lên, niềm vui lan tràn từ trong tim.

Tần Hằng chú ý tới ánh mắt của Tần Úy Sở, nghiêng đầu qua, "Nhìn thấy chưa, căn bản không có đất cho chú chen vào."

Tần Úy Sở sắc mặt khó coi quay đầu đi.

Lâm Quỳnh thổi cả nửa ngày mà không thấy anh phản ứng gì, liền giơ tay chạm vào môi anh.

Phó Hành Vân nhướng mày, "Em làm gì vậy?"

"Xem xem anh có bị thương không."

Kỷ Nghiêu nhìn cà ri trong nồi, đi đến gọi hai người, "Lâm Quỳnh."

Lâm Quỳnh đang chăm chú xem xét thì bị cô gọi giật nảy mình, quay đầu nhìn Kỷ Nghiêu, "Ừm hứm."

Nhìn rõ tư thế của hai người, Kỷ Nghiêu giật mình, "Hai người làm cái gì vậy?!"

Nói rồi chỉ vào mặt trời đỏ rực vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, "Trời còn đang sáng đó."

"...."

Lâm Quỳnh đứng dậy giải thích: "Hành Vân bị bỏng, tôi giúp anh ấy thổi thôi à."

Kỷ Nghiêu nhìn cậu, chất vấn: "Vậy cậu đỏ mặt cái gì?"

Lâm Quỳnh chỉ về nơi không xa, văn vẻ nói, "Vì ánh chiều tà nhuộm đỏ mặt tôi."

"...."

Kỷ Nghiêu nhìn hai người, sau đó kéo Lâm Quỳnh qua, "Vậy sao tôi cứ cảm thấy giống như hai người đang làm chuyện gì đó không muốn người ta biết vậy nhỉ?"

Lâm Quỳnh hỏi, "Ví dụ?"

"Chuyện cấm trẻ em."

Lâm Quỳnh nhìn cô, "Vậy thì phải hỏi bản thân cô thôi."

Kỷ Nghiêu:?

Lâm Quỳnh cười xán lạn, "Tại sao trong đầu toàn mấy thứ bậy bạ thế."

"...."

Hai người nói thêm vài câu rồi Lâm Quỳnh mang Phó Hành Vân cùng đi ăn cơm, Lâm Quỳnh múc cà ri đưa cho Phó Hành Vân, không quên dặn dò: "Nhớ thổi thổi rồi hãy ăn."

Lý Hàn Dương nhìn Tần Hằng ngồi kế bên, nhéo má nói: "Nhớ thổi thổi rồi hãy ăn."

Tần Hằng mất hết hứng ăn, "Cậu thật độc ác."

Lý Hàn Dương:....

Đã nói là anh em tốt mà.

Sau đó oán trách: "Không hiểu tình thú chút nào, chẳng trách vợ chạy mất."

Tần Hằng:...

Nhào vô, tổn thương lẫn nhau đi nào.

Khi ăn xong thì trời cũng đã tối, ngày mai mới có sao băng, buổi tối nhiệt đổ xuống thấp, Lâm Quỳnh cũng không muốn để anh ở ngoài lâu, giúp mọi người dọn rác rồi đưa người về lều.

Lâm Quỳnh cầm đèn pin lên bắt đầu chuẩn bị túi ngủ, Phó Hành Vân thấy vậy, hỏi: "Chỉ có một cái?"

Lâm Quỳnh ngóc đầu ra khỏi túi ngủ, "Ừm, Kỷ Nghiêu nói vì tình cảm của chúng ta nên cố ý chọn túi đôi."

Nói rồi nhổm người dậy, phủ thêm một lớp áo khoác lên túi ngủ.

Phó Hành Vân nghi hoặc, "Này là làm gì vậy?"

Lâm Quỳnh nghiêm túc, "Ban đêm trời lạnh, lỡ đâu lạnh sinh bệnh thì hỏng mất."

Lâm Quỳnh nhanh chóng thay đồ ngủ, không mỏng như đồ ngủ ở nhà, nhanh chân chui vào túi ngủ, ngóc đầu ra nhìn Phó Hành Vân, "Anh khoan hãy cởi đồ, đợi tôi làm ấm túi ngủ cho anh đã rồi hãy vào."

"Chân anh không thể bị lạnh được."

Nói rồi lăn qua lăn lại trong túi ngủ giống như sâu lông, đợi được rồi mới đứng dậy giúp Phó Hành Vân thay đồ ngủ, sau đó nhanh chóng cùng anh chui vào.

Lâm Quỳnh mở miệng, "Thế nào, có lạnh không?"

....

Hai người nằm trong cùng một túi ngủ, khoảng cách rất gần, khi Lâm Quỳnh nói chuyện, khí nóng trực tiếp phả vào cổ anh.

Phó Hành Vân cảm thấy hơi ngứa ngứa, nói: "Tàm tạm."

Lâm Quỳnh nghe vậy, giơ tay ra kéo kéo chiếc áo phủ bên trên.

"Nếu anh lạnh thì cứ nói với tôi."

Anh lắng nghe, không nói gì.

Túp lều rơi vào yên tĩnh, Lâm Quỳnh nằm trong túi ngủ nhưng chẳng buồn ngủ chút nào, lấy điện thoại ra xem, còn chưa tới tám giờ.

Lâm Quỳnh hơi nghiêng người qua, "Hành Vân, anh buồn ngủ không?"

Phó Hành Vân: "Bình thường."

"Tôi ngủ không được."

Phó Hành Vân nhìn qua, "Mai còn phải đi ngắm bình minh."

Lâm Quỳnh vừa nghe lập tức có tinh thần, dựa vào người anh, hỏi, "Anh từng ngắm bình minh chưa?"

"Chưa."

Lâm Quỳnh có chút kinh ngạc, "Anh vậy mà chưa từng ngắm bình minh?"

Phó Hành Vân: "Sao lại không?"

Lâm Quỳnh ngại ngùng, nói: "Tôi cứ tưởng những người có tiền như các anh rất thích hưởng thụ cuộc sống."

Sau đó hỏi lại lần nữa, "Hành Vân, anh có lạnh không?"

"Không lạnh."

"Nhưng tôi thấy hơi lạnh."

Phó Hành Vân khẽ nhìn qua cậu, môi mỏng hé mở, "Qua đây."

Lâm Quỳnh vừa nghe liền nhích đến như sâu lông, bờ môi không biết mỏi mệt, "Hành Vân, anh tốt thật đó, tôi yêu anh mất thôi."

Phó Hành Vân nghe vậy liền né mắt qua chỗ khác, mở miệng nói: "Ngủ."

Nói rồi nhắm mắt lại.

Lâm Quỳnh dụi sát vào người anh, toàn thân Phó Hành Vân không những không lạnh mà còn nóng như lò lửa.

Lâm Quỳnh càng nhích sát lại, sau đó, anh cảm thấy có thứ gì đó luồn vào chân mình.

Phó Hành Vân trừng mắt nhìn Lâm Quỳnh, "Em làm gì vậy?"

Lâm Quỳnh luồn chân mình vào giữa chân Phó Hành Vân, "Ủ ấm đó."

Rồi cười thật tươi, "Hành Vân, người anh ấm thật đó."

"Tôi yêu anh mất thôi."

Lời từ chối nghẹn lại trong miệng anh, thở dài: "Tùy em."

Đáng chết, em ấy thật sự rất biết cách khiến mình mềm lòng.

Lâm Quỳnh dựa vào người anh, hai mắt híp lại như buồn ngủ.

Mấy lời châm chọc chiều nay như văng vẳng bên tai, Phó Hành Vân nhìn người trong lòng, "Lâm Quỳnh."

Lâm Quỳnh lí nhí, "Hửm?"

"Nếu như có người cho em một số tiền lớn để em rời xa tôi, em có rời đi không?"

Lâm Quỳnh ngáp một cái, lắc đầu, "Không đâu."

"Tại sao?"

"Vì họ không nhiều tiền bằng anh."

"...."

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Vậy nếu như nhiều tiền hơn tôi thì sao?"

"Cũng không đâu."

Lâm Quỳnh cười híp mắt nhìn anh, "Vì anh là chiến nhất rồi!"

"...."

Trong sách, sau khi Phó Hành Vân trở mình thì chính là sự tồn tại "chiến" nhất, đến mức khiến độc giả phải bình luận: "Nếu như Phó Hành Vân không chết, còn chưa biết ai là nhân vật chính đâu."

Lâm Quỳnh dám khẳng định rằng, nếu như cậu đi theo người khác, sổ sinh tử của phản diện chắc chắn sẽ viết thêm hai chữ.

Lâm Quỳnh quay người qua, dựa vào người anh như động vật không xương, vỗ vỗ lên vai Phó Hành Vân, "Anh yên tâm, cho dù cả thế giới này rời xa anh, tôi cũng không rời đi đâu."

Quý trọng mạng sống, yêu thương, săn sóc tên điên đẹp trai này.

Con ngươi Phó Hành Vân tối lại, "Cái này là em nói đó nhé."

Lâm Quỳnh buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, "Tôi nói đó, tôi nói."

"Nếu như em dám nuốt lời, tôi sẽ đánh gãy chân em."

Lâm Quỳnh buồn ngủ đến mơ màng, nhất thời không nghe ra được sự hung ác trong lời nói của anh, vỗ vỗ lưng anh, chỉ mong anh mau chóng chìm vào giấc ngủ, "Đương nhiên rồi, nếu như tôi nuốt lời, chắc chắn sẽ bị anh đánh gãy chân."

Thấy anh lại định nói gì đó, Lâm Quỳnh lập tức dỗ dành, cắt ngang lời anh, "Tôi yêu anh, cho dù có cho tôi nhiều tiền hơn nữa, nhà to hơn nữa, tôi cũng không rời xa anh đâu."

Để ngăn chặn mọi cơ hội mở miệng, Lâm Quỳnh vùi đầu vào lòng anh, "Ngủ ngon."

Phó Hành Vân:....

Phó Hành Vân nhìn người nằm trong lòng mình, cũng nhắm mắt theo.

Chưa ngủ được bao lâu, tiếng chuông báo thức cài trong điện thoại đã vang lên, Phó Hành Vân hít sâu một hơi, sau đó mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, ấn tắt báo thức, cảm giác dậy sớm không hề dễ chịu.

Phó Hành Vân đơ người ra một lúc mới giơ tay vỗ lên vai người kế bên.

"Lâm Quỳnh, dậy nào."

Lâm Quỳnh đang ngủ say, cảm thấy có người đang vỗ mình, nhanh chóng túm cánh tay đó lại, ôm vào lòng, "Ngủ thêm một lúc đi mà."

Phó Hành Vân nhìn gương mặt say ngủ của cậu, như ma xui quỷ khiến mà đưa tay lên nhéo, "Dậy nào."

Lâm Quỳnh phát ra âm thanh từ chối: "Ưʍ..."

Đôi gò má trắng nõn của chàng thanh niên ửng đỏ, ngây thơ hồn nhiên, ngón tay Phó Hành Vân nhẹ nhàng ma sát trên mặt cậu, "Dậy ngắm bình minh thôi."

Nghe thấy ba chữ "ngắm bình mình", Lâm Quỳnh từ từ tỉnh lại.

Ép bản thân phải mở mắt ra, lí nhí nói: "Ngắm bình minh hả."

Phó Hành Vân: "Ừm."

Lâm Quỳnh chậm chạp ngồi dậy, miệng làu bàu, "Ngắm bình minh, tôi bây giờ sẽ lập tức thức dậy đi ngắm bình minh, tôi đi ngắm bình minh, tôi kéo người nhà đi ngắm bình minh."

Thấy cậu lảm nhảm một mình, Phó Hành Vân đột nhiên hơi mắc cười.

"Nếu buồn ngủ thì thôi, đừng đi nữa."

"Không được."

Lâm Quỳnh bắt đầu đeo tất, "Tôi cũng đã dậy rồi, tôi muốn đi ngắm bình minh."

Lâm Quỳnh xoa xoa mặt để làm mình tỉnh táo, mặc đồ xong liền quay qua giúp Phó Hành Vân.

Vì những người khác còn đang ngủ, nên động tác của hai người đều cực kì nhẹ nhàng.

Lâm Quỳnh vén lều, bên ngoài còn tối đen, lấy đèn pin ra đưa cho anh, "Anh cầm lấy."

Nói rồi ra khỏi lều, cúi người xuống.

Phó Hành Vân: "Làm gì vậy?"

Lâm Quỳnh nhìn anh, "Lên đi, tôi cõng anh."

Phó Hành Vân sửng sốt, Lâm Quỳnh nhìn anh, nói: "Đường lên núi toàn là đường mòn, khó đẩy xe lăn lắm, nếu như anh thử đi bộ thì cũng không tốt cho đầu gối."

Phó Hành Vân nhìn tấm lưng hơi gầy của cậu, nhất thời bất động.

"Tôi không đi nữa."

Lâm Quỳnh kinh ngạc, nhưng lại sợ nói chuyện lớn tiếng sẽ làm ồn đến người khác, "Tại sao?!"

Phó Hành Vân: "Không muốn."

"Nói dối!"

Lâm Quỳnh nhìn vào mắt anh, "Rõ ràng là anh muốn."

Nói rồi kéo tay đối phương đặt lên vai mình, gần như ép buộc mà kéo người lên lưng, sau đó hít sâu một hơi, đi lên núi.

Phó Hành Vân không nhẹ, lần trước đỡ anh Lâm Quỳnh đã biết rồi, nhưng hôm qua trong lúc đi nhặt củi, cậu nhặt được một khúc củi khá to, bây giờ vừa khéo làm gậy chống, tránh vì cõng người mà trượt ngã.

Phó Hành Vân nằm trên lưng cậu, có thể nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ.

"Lâm Quỳnh, đến đây là được rồi, em thả tôi ở đây rồi tự mình đi ngắm đi."

Lâm Quỳnh đến cả nói chuyện cũng tốn sức, "Không được."

"Ở đâu cũng ngắm được bình minh mà."

"Không giống nhau."

Phó Hành Vân: "Chỗ nào không giống?"

Lâm Quỳnh nhìn dốc núi hôm qua mình đi đến, "Chỗ nào cũng không giống."

Nói rồi cắn răng đi vào con đường lêи đỉиɦ núi.

Khi hai người đến đỉnh núi, Lâm Quỳnh đặt anh xuống, dần như là nằm bẹp trên đất, rõ ràng nhiệt độ không cao nhưng toàn thân lại đầy mồ hôi.

Lúc này đường chân trời đã hơi ửng sáng, Lâm Quỳnh dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn về nơi xa.

"Một lát nữa... Một lát nữa là mặt trời lên rồi."

Thấy cậu mệt đến mức nói chuyện còn không lưu loát, tay Phó Hành Vân siết lại.

Vừa định nói gì đó thì một tia sáng màu vàng rực rõ quét qua bầu trời, chói mắt nhưng lại khiến người ta không thể nào rời mắt.

Lâm Quỳnh kích động túm lấy tay anh, "Hành Vân!"

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Lâm Quỳnh kêu tên anh rồi không nói gì nữa, chỉ chớp chớp mắt nhìn về nơi xa, Phó Hành Vân nghiêng đầu qua nhìn cậu, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ chiếu lên mặt cậu.

Nhưng ánh sáng này so với đôi mắt sáng trong veo của cậu thì tối hơn một chút.

Khi mặt trời toàn toàn nhô lên khỏi đường chân trời, hai người hoàn hồn lại thì đã là năm giờ sáng.

Lâm Quỳnh một lần nữa đứng dậy đưa người xuống núi, khi đi còn lưu luyến quay người nhìn một cái.

Lâm Quỳnh cất bước, giọng nói buồn buồn, "Hành Vân, chúng ta sau này lại đến đây ngắm bình minh được không?"

Phó Hành Vân: "Được."

"Lần sau đổi lại anh cõng tôi."

".... Được."