Tôn Thế Hồng:....
Phó Hành Vân:....
Không biết có phải là liên tưởng đến điều gì đó hay không, phạm vi không quá nửa mét xung quanh đều yên tĩnh lại.
Lâm Quỳnh cúi đầu nhìn Phó Hành Vân, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ vô tội.
Cậu thật sự là không nghĩ ra từ ngữ gì nữa.
Phó Hành Vân khụ khụ hai tiếng, mở miệng, "Ông Tôn sanh thần vui vẻ."
Sắc mặt Tôn Thế Hồng trầm hẳn xuống, nhưng những người đến dự tiệc xung quanh cũng không tiện nói gì.
Hai người nói vài câu khách sáo xong, Lâm Quỳnh rất thức thời mà đẩy người đi.
Sảnh lớn dinh thự có không ít người, Lâm Quỳnh giống như một chút ong mật chăm chỉ đẩy Phó Hành Vân xuyên qua dòng người, đường đi ngoằn ngà ngoằn ngoèo như con rắn ham ăn vậy.
Khi đi đến khu bàn ăn khá ít người, Lâm Quỳnh mới nhìn sắc mặt người kia, mở miệng, "Ban nãy tôi nói sai gì sao?"
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cậu một cái, người phía sau cúi thấp đầu như đang tự kiểm điểm, "Không có."
Anh và Tôn Thế Hồng chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt vài lần, hôm nay đến cũng chỉ là góp mặt mà thôi.
Lâm Quỳnh nghe vậy liền thở phào.
Phó Hành Vân nhìn cậu, thật ra cũng không thể trách cậu, cậu nói chuyện không có vấn đề gì, chỉ là lão già đó tự mua dây buộc mình mà thôi.
Lâm Quỳnh quan sát xung quanh, hóa ra người có tiền làm tiệc sinh nhật đều linh đình như vậy.
Phó Hành Vân: "Đang nhìn gì đó?"
Lâm Quỳnh nhất thời cạn kiệt từ ngữ: "Ở đây thật hoành tráng, thật khí phách."
Phó Hành Vân nhìn qua nhìn lại cũng không cảm nhận được gì, rất bình thường.
"Ngưỡng mộ?"
Lâm Quỳnh lắc lắc đầu: "Tàm tạm."
Bốn bề rực rỡ, tráng lệ, cho dù là cả đời thì cậu cũng không thuê nổi.
Vừa nghĩ đến sự thê thảm của kiếp trước, Lâm Quỳnh khẽ thở dài, cũng không biết có chiếc hũ nhỏ nào đựng cậu vào không.
Phó Hành Vân nghiêng đầu qua nhìn người ta, ánh mắt của chàng thanh niên ảm đạm, tâm trạng không vui lắm.
Tưởng rằng đối phương vẫn để tâm chuyện ban nãy nói sai.
Hai người hôm nay ra ngoài đều chưa ăn bữa tối, bụng Lâm Quỳnh đã hơi đói nên đi đến khu đồ ăn lấy hai phần bánh nhỏ.
Cầm một đĩa đung đưa trước mặt Phó Hành Vân, "Ăn không?"
Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, anh trước giờ không thích đồ ngọt, "Không ăn."
Lâm Quỳnh "ồ" một tiếng, Phó Hành Vân nhìn bàn tay trước mặt lấy chiếc bánh về, đột nhiên cảm thấy hụt hẫng khó tả.
Tâm trạng của mọi người tối nay đều không mấy vui vẻ, ngón tay người đàn ông gõ gõ trên xe lăn, sau đó quay đầu mở miệng nói gì đó.
Một giây sau liền nhìn thấy Lâm Quỳnh vui vẻ cầm hai chiếc bánh ngồi ăn.
Phó Hành Vân:....
Là anh nghĩ nhiều rồi.
Lâm Quỳnh cũng không chú ý tới chuyện đối phương không thích ăn đồ ngọt, có một lần cậu nấu canh ngọt ở nhà, đối phương ăn đến sạch sẽ.
Nhưng dù sao cũng không thể để người ta nhịn đói, bằng không, không biết có bị lão âm binh này ghi tên vào sổ sinh tử không nữa.
Sau đó Lâm Quỳnh cúi người cố định lại xe lăn, "Đợi tôi một chút."
Nói rồi quay người rời đi.
Khi quay lại, trên tay bưng thêm hai đĩa sứ trắng, bên trong đựng không ít đồ ăn, đa số đều là các loại thịt.
Thường thì khi đến những sự kiện như thế này, mọi người sẽ chỉ ăn cho hương cho hoa thôi, đa số chủ yếu đến là vì mối quan hệ làm ăn.
Nhất thời có không ít người nhìn cậu, Lâm Quỳnh cũng không để tâm, nhưng cậu biết Phó Hành Vân là một tên da mặt mỏng, đợi những ánh mắt chú ý bớt đi một chút, Lâm Quỳnh mới đi đến bên anh, đưa đồ ăn qua.
Lâm Quỳnh nhìn Phó Hành Vân giống như một người cha vậy, "Anh ăn trước một ít đi, đợi về nhà rồi tôi lại nấu cho anh ăn."
Ngón tay Phó Hành Vân nắm chặt lại, nhìn thịt trên đĩa, không nhúc nhích.
"Sao không ăn vậy?"
Lâm Quỳnh nhìn anh, lẽ nào muốn ăn cơm cậu nấu.
Cảm giác tự hào đột nhiên dâng trào.
Sau đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, "Không có dao nĩa."
"..." Lâm Quỳnh, "Ồ."
Trong sảnh lớn, tiếng người cười nói ồn ào.
"Tên què chết tiệt Phó Hành Vân kia cũng tới sao?"
Giọng Tôn Kiệt đầy vẻ khó tin.
Người bên cạnh, "Đến rồi, vừa mới chào hỏi ông Tôn xong."
"Tố chất tâm lý của hắn cũng mạnh thật đó, đã thành ra như vậy rồi mà còn cố chấp đến đây rước buồn bực."
Giọng nói đầy vẻ khinh thường, "Xấu mặt biết bao."
Tôn Kiệt và Phó Hành Vân thời đi học cùng học trong một trường danh tiếng ở nước ngoài, khi đó họ đã có mâu thuẫn với nhau rồi, sau khi về nước, Phó Hành Vân nổi danh khắp chốn, hắn rõ ràng rất ghét đối phương, nhưng vẫn bất đắc dĩ phải nở nụ cười.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Phó Hành Vân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giờ chỉ là một tên què bán thân bất toại, Phó gia cũng không coi trọng anh nữa, còn không phải là để người ta tùy tiện đưa ra nhào nặn sao.
Tôn Kiệt chớp đôi mắt tà ác, "Hắn ta hôm nay tới một mình sao?"
Người kế bên, "Không, tới cùng với người vợ nam hắn mới cưới."
Tôn Kiệt hỏi, "Vợ nam?"
Người kế bên gật gật đầu, "Kết hôn một tuần trước, đối phương là một người đàn ông."
Tôn Kiệt đột nhiên cười phá lên, "Phó Hành Vân hắn ta cũng có ngày hôm nay?"
Đối phương cười cực kì lố lăng, nhìn hắn lớn tiếng cười, người kế bên cũng cười theo.
Má ơi, cứ cười như vậy quai hàm có trật không đây?!
Thật sự sẽ không trật quai hàm chứ?!
Chỉ cần Phó Hành Vân sống không tốt, vậy thì hắn sẽ sống rất tốt.
Tôn Kiệt trước tiên nói với Tôn Thế Hồng rằng mình muốn ra ngoài hít thở một chút, sau đó liền quay người đi tìm Phó Hành Vân.
Cũng không tính là khó tìm, tìm được người ở một nơi đất khá bằng phẳng.
Phó Hành Vân đang ngồi trên xe lăn ăn đồ ăn, bên cạnh là một người đàn ông dáng người thẳng tắp.
Tôn Kiệt vuốt vuốt cằm, thì ra đó là người vợ nam của tên què chết tiệt Phó Hành Vân kia.
Sau đó, chỉ thấy thanh niên kia quay người, đi đến nơi cách đó không xa, lấy cho anh một ly nước.
Hai mắt Tôn Kiệt sáng rỡ, ngoại hình cũng được đấy.
Hắn thì cả nam lẫn nữ đều không kiêng, nhìn người đứng kế bên Phó Hành Vân, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Người vợ nam của tên què chết tiệt kia rất hợp gu hắn, đưa đẩy với người ta thì vừa có thể vui vẻ, vừa có thể sỉ nhục Phó Hành Vân, một công đôi chuyện.
Tôn Kiệt đứng đó quan sát mà hành động, rất nhanh đã tìm được cơ hội.
Lâm Quỳnh lúc nãy ăn bánh không cẩn thận làm kem dính lên cổ tay áo, bây giờ mới phát hiện ra, giá trị của bộ đồ này không nhỏ, nếu không xử lý kịp thời thì thật là đáng tiếc.
"Tôi đi nhà vệ sinh một lát."
Phó Hành Vân ngước mắt nhìn cậu, không nói gì.
Đợi người mới rời đi được vài bước, Tôn Kiệt đã nhấc chân theo sau.
Nhưng Lâm Quỳnh trời sinh đã mù phương hướng, không tìm được nhà vệ sinh mà lại đi tới vườn hoa bên ngoài.
Tôn Kiệt thấy khung cảnh không tệ, chỉnh lại cổ áo từ từ xuất hiện sau bụi hoa, còn tiện tay ngắt một đóa hoa.
Bụi hoa:....
Lâm Quỳnh thấy nơi đi đến không đúng liền quay người muốn rời đi, nhưng lại bị Tôn Kiệt đột nhiên xuất hiện chặn lại.
Trong miệng Tôn Kiệt ngậm một cành hoa đỏ thắm, "Chào ©ôи ŧɧịt̠ tối."
Lâm Quỳnh:....
Mấy tên ngáo trên đời cũng không ít, nhưng cậu không ngờ rằng lại vây quanh mình nhiều đến vậy.
Xuất phát từ phép lịch sự, Lâm Quỳnh còn không mặn không nhạt trả lời lại một câu, "Chào buổi tối."
Nói xong liền nhấc chân định rời đi.
Tôn Kiệt vội vàng chặn đường, "Tôi muốn làm quen với cậu một chút."
Sau đó cũng không cho người ta cơ hội từ chối, "Cậu biết tôi là ai không?"
Người này lúc nãy cậu đã gặp qua, là người đứng bên cạnh gọi Tôn Thế Hồng là ông nội, nhớ đến cách gọi con cháu kỳ lạ của nhà bọn họ...
"Biết" Lâm Quỳnh tự tin nở nụ cười, "Cháu trai."
(Tôn tử, vừa có nghĩa là cháu trai, vừa có nghĩa là thằng nhóc họ Tôn, giống như Lâm tử...)
"...."
Tôn Kiệt nghiến răng, bị đối phương chọc tức đến mức không nói nên lời.
Nhưng nhớ lại mục đích mình đến đây thì cũng không nói gì, mà chầm chậm nói: "Tôi tên Tôn Kiệt."
"Ồ, chào anh Tôn Kiệt" Lâm Quỳnh, "Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu."
Tôn Kiệt: "Chúng ta lát nữa mới nhắc đến chuyện này được không?"
"Tôi muốn tìm hiểu về cậu nhiều hơn, nhưng tôi vẫn chưa biết tên của cậu."
Lâm Quỳnh quay người, "Không nói thì thôi."
Tôn Kiệt:!
"Đừng đi mà!"
Nói rồi như sợ người ta đi mất, "Cậu nói tên cho tôi, tôi nói cho cậu nhà vệ sinh ở đâu."
Lâm Quỳnh:.... Không biết thì nói đại đi.
Thấy người ta chậm chạp không nói, Tôn Kiệt nghi hoặc hỏi: "Cậu không có ý gì với tôi sao?"
Lâm Quỳnh dùng ánh mắt kì thị nhìn hắn, "Không có."
Tôn Kiệt, "Không có cũng không sao, tôi có ý với cậu là đủ rồi, cậu từ ngày hôm nay trở đi có thể tìm hiểu về tôi."
Nói xong lấy bông hoa ngậm trong miệng ra đưa đến trước mặt Lâm Quỳnh, "Cậu đẹp như ánh trăng đêm nay vậy, đóa hoa này tặng cậu.
Lâm Quỳnh ngửa cổ nhìn trời, hôm nay, mẹ nó chứ, căn bản không có trăng.
Lắc lắc đầu tỏ ý không nhận.
Tôn Kiệt không từ bỏ, cầm hoa sấn tới trước mặt người ta, "Nhận đi mà, tôi vì cậu mà si mê."
"Ngại gì chứ, lẽ nào chưa từng có ai tặng hoa cho cậu."
Lâm Quỳnh nhìn hắn, cũng không biết con mắt nào của đối phương thấy cậu ngại.
"Không cần đâu, sau này trên mộ tôi sẽ mọc."
Tôn Kiệt:....
"Không nhận cũng không sao."
Nói rồi vứt bông hoa qua một bên, mắt nhìn thẳng Lâm Quỳnh, "Nhưng cậu phải biết tôi và cậu hôm nay gặp nhau là cực kì có duyên."
"Nghiệt duyên?"
"...."
Tôn Kiệt nghiến răng, không ngờ người này lại khó tiếp cận đến vậy, nhất thời cắn chặt quai hàm.
Lâm Quỳnh không muốn ở đây phí thời gian với người khác, quay người định đi.
Ai biết được một giây sau trên vai truyền đến một lực, Lâm Quỳnh không đề phòng bị người ta đẩy vào tường.
"Bộp--" Tôn Kiệt chống một tay lên tường, muốn làm một tư thế ép tường thật là ngầu.
Vừa định nói gì đó, giây sau chỉ thấy người trước mặt cúi người lách ra từ khe hở.
Lâm Quỳnh sau khi chui ra thì di chuyển nhanh như chớp, không thèm quay đầu lại.
Một lần nữa đi về phía dinh thự, Lâm Quỳnh lượn thêm hai vòng nữa mới tìm thấy nhà vệ sinh.
Phó Hành Vân ngồi trong hội trường lớn nhìn đồng hồ, đã hơn hai mươi phút kể từ khi đối phương rời khỏi.
Trong đầu đột nhiên nhớ ra chuyện đối phương hình như mù phương hướng vào ngày kết hôn, ánh mắt của người đàn ông tối lại, giơ tay di chuyển xe lăn.
Lâm Quỳnh ở trong nhà vệ sinh rửa sạch tay áo, cửa vừa mở lại đóng, ngước mắt lên liền nhìn thấy tên điên trong vườn hoa ban nãy đang bước vào.
Lâm Quỳnh thấy vậy, chân mày khẽ nhíu lại, rõ ràng hôm nay mới gặp lần đầu tiên, cũng không quen biết gì, không hiểu nổi đối phương sao lại cứ âm hồn bất tán như vậy.
Sau khi đi vào, hắn không trực tiếp nói chuyện mà đứng ở bồn tiểu ngoài cùng huýt sáo.
Lâm Quỳnh nghiêng đầu qua nhìn một cái, không biết đối phương có cái tật kì quái gì, đi vệ sinh mà còn muốn để người khác nhìn.
Tôn Kiệt lần này không rào trước đón sau như lúc ở vườn hoa, mà trực tiếp nói, "Cậu là người vợ nam mà tên què chết tiệt Phó Hành Vân kia cưới về."
Lâm Quỳnh nghe cách xưng hô của đối phương, lập tức trừng lớn mắt.
Big gan! (To gan)
Vậy mà lại có người dám xưng hô như vậy với Phó Hành Vân.
Thấy người ta liếc mắt nhìn mình, Tôn Kiệt tiếp tục nói: "Tôi trước đó cũng nghe người khác nói rồi, cậu kết hôn với tên què chết tiệt kia là vì tiền, nhưng tên què chết tiệt kia giờ đã rớt đài rồi, đến hôn nhân cũng phải mang ra làm giao dịch."
"Nhưng tôi thì không giống vậy, cậu muốn thứ gì tôi đều có thể cho cậu, hơn nữa..." nói rồi dùng ánh mắt đánh giá Lâm Quỳnh, "Tên què chết tiệt kia cũng không thỏa mãn được cậu, chi bằng theo tôi đi."
Lâm Quỳnh nghe xong liền lắc đầu, đối phương vẫn còn quá non.
Thấy đối phương lắc đầu, Tôn Kiệt rõ ràng là bị chạm đến lòng tự tôn, "Tại sao, tôi có chỗ nào không bằng hắn ta."
Lâm Quỳnh quay đầu đi, "Anh đừng nên hỏi nữa."
Cậu dù sao cũng không thể nói rằng sau này khi Phó Hành Vân trở mình, sẽ chỉ xem bọn họ như hạt đậu cỏn con.
Nhưng đối phương vẫn không chịu từ bỏ, "Không được, cậu nhất định phải cho tôi một lý do!"
Lâm Quỳnh nhìn đối phương từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở "hạ thân" người ta, "Cái đó của chồng tôi siêu bự."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Vân ở ngoài cửa:....