Ngày Mới

Chương 7

Người đàn ông trong phòng đã sớm biến mất từ lâu nhưng trên giường lại có một bộ quần áo phụ nữ, cô bất chấp tất cả, Ngô Mị rửa mặt chải đầu một lát rồi nhanh chóng chạy đến công ty. Có thể làʍ t̠ìиɦ thì càng phải làm việc nhiều hơn.

Vừa ra cửa cô đã thấy một căn biệt thự được trang hoàng tinh xảo, hóa ra đây là khu nhà ở của giới thượng lưu. Nhưng ở chỗ này làm sao cô đón xe được? Không còn cách nào khác, Ngô Mị đành phải đi bộ ra khỏi khu biệt viện Thành Nam. Cô không biết rằng mỗi một hành động của cô đều rơi vào trong mắt người khác.

"Hừ! Chỉ là người phụ nữ như vậy thôi sao?” Hạ Thanh Tuyền cười xùy một tiếng. “Có thể so với chị tôi sao? Nếu cô ta thật sự thiếu hơi đàn ông thì cho cô ta nếm đủ đi.” Đôi mắt người đàn ông ánh lên sự tàn bạo.

Lâm Mạc mặc tây trang giày da ngồi trong văn phòng hoàn toàn được bài trí theo công thức, không có bất kỳ sở thích hay cảm xúc cá nhân nào. Lần đầu tiên Ngô Mị nhận ra anh ta thâm sâu không lường được, cô run rẩy gõ cửa văn phòng của Lâm Mặc.

“Vào đi!” Giọng Lâm Mạc vừa bình tĩnh lại lạnh như băng.

"Sếp, thật xin lỗi tôi đến trễ." Ngô Mị nghiêm túc đứng trước Lâm Mạc tựa như một học sinh tiểu học mắc lỗi.

Lâm Mạc đánh giá người phụ nữ trước mặt, hình như có chút phong tình mà trước đây không có? Ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lẽo khi nhìn đến những vết đỏ trên cổ cô.

“Cô cũng biết cô đến muộn à? Tôi còn tưởng hôm nay cô không đến chứ?” Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Mạc hướng về phía cô, nếu không phải lá gan Ngô Mị không nhỏ, chắc chắn đã bị người này làm cho run chân luôn rồi.

“Sao đấy? Tối qua phóng túng quá nên hôm nay không muốn đi làm sao?” Là một ông chủ, có một nhân viên lười biếng như vậy hẳn là rất bực.

“Sếp ơi, tôi sai rồi mà, anh đừng trừ lương tôi được không?” Ngô Mị đáng thương nhìn Lâm Mạc, vốn dĩ tiền lương của nhân viên tạm thời không nhiều lắm, vả lại, cấp trên của cô là sếp lớn của cả công ty, nếu dám lén lười biếng một chút thôi sẽ bị bắt quả tang liền.

"Trừ lương?” Lâm Mạc cười lạnh. “Tự đến phòng tài vụ báo cáo đi.”

Ngô Mị còn muốn nói nữa nhưng lại sợ Lâm Mạc mất kiên nhẫn trực tiếp đuổi việc cô luôn. Cô đứng trước cửa do dự, “Dạ được.” Ngô Mị đáp xong, vừa chuẩn bị đi ra ngoài đã bị anh gọi lại.

“Nhân tiện, ba ngày nữa cô đi công tác với tôi." Lâm Mạc tiếp tục xem tài liệu trong tay.

“Đi công tác à? Chỉ hai chúng ta thôi sao?” Ngô Mị ngạc nhiên hỏi.

“Nếu không thì còn ai nữa?” Lâm Mạc không vui ngẩng đầu lên trả lời.

“Ồ, được.” Trong lòng Ngô Mị có hơi mông lung, trai gái độc thân cùng đi công tác? Lời đồn đại bên ngoài nhiều vô số kể, nhưng điều kiện của sếp nhà mình tốt như vậy, chắc là không cần chơi trò quy tắc ngầm với nhân viên nhỏ như cô đâu! Ngô Mị vỗ trán mình, nghĩ nhiều rồi!

Tuy vừa bị trừ lương nhưng Ngô Mị không dám giở trò, cô vẫn tăng ca, hoàn thành công việc của mình thật cẩn thận.

Lúc Ngô Mị tan làm, đèn trong phòng làm việc của Lâm Mạc vẫn còn sáng, làm sếp lớn cũng không dễ mà~ Ngô Mị sợ sẽ quấy rầy đến anh, cô yên lặng rời đi.

Lâm Mạc nhìn cô rón rén ra về giống như con hamster nhỏ ăn vụng, anh khẽ nhếch môi.

“Chị gì ơi, chị có biết đường đến phố Đông Nam không?” Một cậu nhóc thò đầu ra từ chiếc Lamborghini trắng bạc.

Ngô Mị đứng trên con đường vắng người, nhìn cậu nhóc kia đến gần mình. Căn nhà cô thuê ở rất xa, còn phải băng qua mấy con đường nhỏ nữa mới đến.

“Ở hướng kia.” Ngô Mị chỉ tay về phía nam.

“Phải đi thế nào?" Cậu nhóc xuống xe.

Dưới ánh đèn lờ mờ Ngô Mị vẫn thấy rõ mặt cậu ta, gương mặt kia không đẹp trai đến mức không ai so được nhưng đã gặp qua rồi thì cũng khó mà quên.