Ngày Mới

Chương 1

“Ưm~ Nhẹ thôi!” Bàn tay màu đồng to lớn của người đàn ông xoa nắn cặp ngực trắng nõn như tuyết của người phụ nữ đến đỏ bừng nhưng anh ta vẫn thấy không đủ.

Đôi chân người phụ nữ dang rộng ra, người đàn ông tăng tốc độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm trứng rung đập loạn đến nỗi hoa huyệt của cô sưng đỏ lên, eo bụng hai người dán chặt vào nhau.

“A!” Người phụ nữ thét chói tai, hoa dịch phun ra ngoài.

Ngô Mị mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn đôi chân mình đang kẹp lấy chăn bông, áo ngủ bị vén lên đến ngực. Tay cô nắm lấy bộ ngực đầy đặn, nhũ hoa xinh đẹp mềm mại lộ ra giữa những kẽ tay. Thật là đáng thương!

Ngô Mị đỡ trán, cơ thể cô đói khát đến mức đó sao? Vết ửng hồng trên má vẫn chưa phai, sờ lên còn thấy ấm nóng.

Ngô Mị có ngoại hình xinh đẹp, thanh tú, dáng người lồi lõm rõ ràng, vòng nào ra vòng đấy, nhưng vì nghề nghiệp thư ký của mình, lại ngại lời đàm tiếu của người khác nên cô luôn mặc quần áo rộng rãi, che kín thân hình.

Ngô Mị nhìn mình trong gương, vì cô học chuyên ngành thư ký rất ít các bạn nam, lại không giỏi ăn nói nên đến giờ vẫn độc thân. Về mặt tâm lý thì không có vấn đề gì nhưng cơ thể cô như đang biểu tình chống lại quyết định của chủ nhân.

Trước khi đi làm, Ngô Mị muốn đi tắm trước, rửa sạch cơ thể nhơ nhớp này. Thật là, nằm mơ thôi cũng lêи đỉиɦ được, chắc không ai như cô.

Trong gương, hai quả anh đào trên ngực vô cùng ướŧ áŧ xinh đẹp, đột nhiên Ngô Mị muốn chơi đùa một chút. Hai ngón tay cô véo lên quả anh đào, cô còn chưa cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ thì đã thấy một chất lỏng trắng tinh đáng ngờ chảy ra từ đầu nhũ, cảnh tượng này làm Ngô Mị sợ chết khϊếp.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn đồng hồ báo thức trong di động đã vang lên, giờ này đáng lẽ cô nên ra cửa chuẩn bị đi làm rồi.

Ngô Mị không có năng lực gì, cả đời đọc chưa được hai cuốn sách, vất vả lắm cô mới tìm được một công việc ở thành phố hạng nhất này. Tuy tiền lương không cao nhưng đãi ngộ cũng không tệ lắm, hơn nữa Ngô Mị không có tham vọng gì về sự nghiệp của mình, cũng không có mong muốn gì đặc biệt.

“Chào Lâm tổng~” May mà cô không đến muộn, nếu không chắc bị sếp bắt tại trận rồi. Hôm nay cô lại được đi cùng thang máy với sếp, Ngô Mị vuốt ngực mình.

Lâm Mạc gật đầu, vẫn lạnh lùng như trước. Anh nâng chiếc kính gọng vàng của mình.

Ngô Mị là thư ký tạm thời của Lâm Mạc, vì thư ký trước của anh đã được cử ra nước ngoài theo công văn của nhà nước. Lâm Mạc là người kiệm lời, cũng không thích làm khó mọi người nên được xem là đóa hoa lạnh lùng thanh cao của công ty, Ngô Mị làm cấp dưới của anh ta cũng xem như hòa hợp.

“Ngô Mị?” Lâm Mạc cau mày, đây là lần thứ năm anh gọi tên cô.

Ngô Mị vẫn luôn đứng dưới chỗ bóng râm, ngay cả tiếng kêu của Lâm Mạc cô cũng không nghe được, lúc sau cô mới tranh thủ thời gian lao đến văn phòng, đầu cô xông vào người Lâm Mạc đang đứng trước cửa.

Nửa thân dưới cũng không kịp dừng lại, bộ ngực căng mềm đâm thẳng vào ngực của người đàn ông.

“Xin lỗi Lâm tổng!” Ngô Mị vội vàng cúi đầu nhận lỗi.

Lâm Mạc không đáp lại, bầu không khí ngưng tụ, Ngô Mị nghĩ rằng cô sắp bị mắng một trận nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào.

Ngô Mị kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm tổng tò mò nhìn chăm chú vào bộ ngực mình! Một bàn tay của anh sắp vươn đến ngực cô.

Ngô Mị đưa hai tay ôm ngực, nhanh chóng lùi về sau. “Lâm tổng, anh đừng chạm vào. Tôi bị bệnh.”

“Bệnh gì?” Lâm Mạc thật sự hiếu kỳ.

“Chỗ này, chỗ này của tôi bị bệnh!” Ngô Mị chỉ vào ngực mình.

“Ồ, tôi nói mà, nếu không sao lại mềm mại như thế!” Lâm Mạc ném cho cô vẻ mặt "có bệnh mau chữa" rồi đi vào văn phòng.

Không lẽ ngực phụ nữ không phải thế này sao? Mặt Ngô Mị hiện lên một dấu chấm hỏi?