Chương 11: TG1 - Nam thần là người thực vật (11)
Phong Việt cũng không để ý Chu Văn Diệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo một chút kích động của Ôn Noãn, khóe miệng câu lên dần dần bằng phẳng, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, sau đó hắn chậm rãi đưa tay về phía cô ——
“Noãn Noãn, lại đây.”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy Phong Việt gọi bằng một loại thanh âm nhu hòa mà trước giờ chưa từng có.
Nghe thấy thanh âm như thế, Phương Thanh Nhã trừng lớn hai mắt nhìn hắn, tay liền bưng kín miệng mình ngăn tiếng thét chói tai sắp trào ra.
Vì sao...... Vì cái gì cô ta cho tới bây giờ đều không biết Phong Việt đã khôi phục được tốt như vậy? Cô ta rõ ràng cũng thường lén thông qua camera cô ta đặt trong phòng Phong Việt nhìn trộm hắn, rõ ràng khi đó hắn, lẽ nào......
Nghĩ tới một loại khả năng nào đó Phương Thanh Nhã chỉ cảm thấy trong nháy mắt tất cả máu toàn thân như bị đóng băng, cả người run rẩy lợi hại.
Phong Việt hắn...... đang diễn kịch?
Như vậy......
Phương Thanh Nhã đã không dám tiếp tục nghĩ tiếp nữa.
Mà Ôn Noãn bên này vừa nghe Phong Việt gọi cô một tiếng như vậy, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong ngực hắn.
Lại không ngờ cô vừa mới bước một bước, liền cảm giác cánh tay của mình bị người khác dùng lực kéo lấy.
Cô vừa quay đầu, liền trông thấy Chu Văn Diệu như cũ ý cười không thay đổi nắm cổ tay cô, mặc kệ cô giãy dụa thế nào đối phương cũng không có tí xíu ý muốn buông ra.
“Chu Văn Diệu!”
Ôn Noãn tức giận hét to.
Lại không ngờ giây tiếp theo Chu Văn Diệu lấy trong túi ra một cái hộp nhung nhỏ màu đỏ sậm, cạch một tiếng hướng về phía Ôn Noãn mở ra, bên trong lộ ra một viên kim cương lớn có chút quá mức, chiếc nhẫn được làm tinh tế lóng lánh ánh sáng.
Hành động có chút đột ngột này thành công đem Ôn Noãn cho làm ngốc lăng, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt đôi mắt hắn ta hiện lên một tia thâm tình, nghe thấy hắn ta nói ——
“Mặc kệ em có tin hay không đều được, Tống Ôn Noãn, anh yêu em rồi, hơn nữa muốn cưới em làm vợ, nếu như em đồng ý, bây giờ đeo chiếc nhẫn này, chúng ta liền có thể lập tức đi cục dân chính đăng ký, sau đó tài sản trên danh nghĩa mà anh sở hữu chỉ cần em muốn, toàn bộ anh đều có thể thêm tên của em vào, thậm chí toàn bộ đều chuyển nhượng cho em cũng không sao cả, chỉ cần em đồng ý trở thành vợ của anh.”
Nói xong, Ôn Noãn kinh ngạc nhìn người đàn ông cứ như vậy quỳ một gối xuống trước mặt cô, sau đó lấy nhẫn bên trong hộp ra, định đeo lên ngón áp út trên tay phải của Ôn Noãn.
Nhìn thấy tư thế quỷ dị này của hắn ta, Ôn Noãn cơ hồ không hề nghĩ ngợi, dùng sức rút tay mình ra khỏi sự kiềm chế của đối phương, bởi vì rút ra quá nhanh, ngón tay cô còn đυ.ng tới tay kia của Chu Văn Diệu, chiếc nhẫn mà đối phương cầm trong tay bị đυ.ng rớt xuống đất.
Đồng thời, tiếng Phương Thanh Nhã thét chói tai vang lên.
“Chu Văn Diệu!”
Sau đó Ôn Noãn cảm giác được một cỗ đại lực ập tới, cô bị kéo lui về sau ngã vài bước, trông thấy Phương Thanh Nhã như phát điên chạy tới trước mặt Chu Văn Diệu, bốp một cái tát, khiến khuôn mặt hắn ta lệch qua một bên.
“Chu Văn Diệu!” Phương Thanh Nhã thật sự cảm giác mình bị chọc giận tới phát điên rồi, cô ta cái gì cũng cho hắn ta rồi, mọi thứ của cô ta đều đưa hắn ta hết rồi, vậy mà bây giờ hắn ta lại cầu hôn với một nữ nhân không ra gì cả trước mặt cô ta, hắn ta thế mà lại đang cầu hôn!
“Anh điên rồi sao? Chu Văn Diệu!” Cưỡng áp cơn tức giận của mình, Phương Thanh Nhã run run đưa tay mình ra, “Anh cầu hôn cô ta, anh cầu hôn con tiện nhân đó, anh rốt cuộc đem em xem thành cái gì? Anh coi em Phương Thanh Nhã là cái gì? Mọi thứ em đều cho anh, mà cái gì em cũng không có, anh đi cầu hôn cô ta, anh cảm thấy xứng đáng với em không? Chu Văn Diệu, anh nói đi, anh có xứng đáng với em không?”
Phương Thanh Nhã hoàn toàn không quan tâm tư thái của mình, bước lên dùng lực đẩy mạnh người đàn ông trước mặt, lúc nâng tay còn muốn đánh hắn ta thêm mấy bạt tai nữa cho hả giận, ai ngờ đúng lúc này người đàn ông đứng bật dậy, nắm lấy cổ tay mà cô ta đang nâng lên, liếʍ liếʍ khóe miệng, lật tay một cái tát liền ập đến.
“Bốp ——” một tiếng.
Không chỉ đem Phương Thanh Nhã tát cho lờ mờ, ngay cả Ôn Noãn cũng có chút kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng mà trong mắt Phong Việt không hề có chút dao động nhìn trò khôi hài trước mặt.
“Cô cho ta cái gì?” Chu Văn Diệu xùy cười một tiếng mở miệng, “Lẽ nào những thứ ta lấy được từ trước đến nay không phải đều do ta đoạt được sao? Phong gia nè, cô cũng vậy thôi, lúc sau hoàn toàn là ngươi tình ta nguyện nha, ta thấy lúc cô ở trên giường chẳng phải cũng rất khoái hoạt rất phóng đãng sao? Ta nghĩ cô cũng thích điều đó đấy chứ? Thế mà hóa ra trong mắt cô tất cả đều là đang trả giá đang hy sinh a, à, cô nếu cảm thấy cô không vui lòng không thoải mái thì cô sớm nói ra, sớm nói ra thì ta đã không ngủ với cô, Hừm...... Cô sẽ không thật sự cho rằng ta yêu cô đấy chớ? Cô sao không dùng đầu óc mà suy nghĩ cho kỹ, làm sao có thể chứ? Cô là vị hôn thê của A Việt anh em ta nha, ta với A Việt quan hệ tốt như vậy, sao có thể xuống tay với nữ nhân của anh em mình được? Có phải hay không, A Việt?”
Nói xong, Chu Văn Diệu mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Phong Việt nãy giờ vẫn không lên tiếng.
Mà lúc này Phong Việt dường như hoàn toàn không để ý tới trò hề của hai người bọn họ, chỉ quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn đang đứng một bên xem kịch xem tới ngẩn ngơ, tiếp tục cười nói, “Lại đây, Noãn Noãn.”
Nghe vậy, Ôn Noãn như mới từ trong mộng tỉnh lại nhất thời theo bản năng liền gật gật đầu, xoay người muốn đi đến bên người Phong Việt.
Trông thấy biểu hiện của Ôn Noãn như vậy, trong mắt Chu Văn Diệu chợt lóe lên tia tàn nhẫn, đem tay Phương Thanh Nhã sau khi nghe xong lời hắn ta nói đang thất hồn lạc phách tùy tay ném qua một bên.
Vừa rồi Phương Thanh Nhã còn giống như hoa hồng nở rộ mà giờ bị đối phương vung một cái lảo đảo, giày cao gót trên sàn loạng choạng đạp vài cái, rồi té ngồi xuống đất, thất thần nhìn về phía mặt đất.
Bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, cười cười rồi lấy hai tay che mặt bi thương khóc nức nở.
Phương Thanh Nhã, ngươi chính là trò cười, ngươi chính là truyện tiếu lâm ngươi biết không? Vài năm nay ngươi luôn là kẻ mua vui, trong mắt Phong Việt ngươi là tên hề, mà trong mắt Chu Văn Diệu cũng như thế, mệt ngươi còn tưởng rằng ngươi đem hai người đàn ông này chơi cho xoay vòng vòng, tiến lui có độ, bất luận hai người bọn họ là ai thắng, về sau ngươi đều có đường lui, ngươi đều có phú quý có thể hưởng, ha ha ha ha, quá nực cười rồi, Phương Thanh Nhã, ngươi quá nực cười rồi......
Trong thoáng chốc, trong đầu của cô ta hồi tưởng lại người phụ nữ xinh đẹp đã đem cô ta từ cô nhi viện mang đi.
Bà ấy xinh đẹp mà hào phóng, quan tâm cô ta trân trọng cô ta, thậm chí nguyện ý để một đứa cô nhi không cha không mẹ làm con dâu mình, trước khi chết còn không quên kêu Phong Việt quan tâm cô ta nhiều hơn, chiếu cố cô ta, kết quả thì sao, cô ta làm gì để hồi báo bà ấy? Sau khi con trai của bà ấy gặp chuyện không may, lúc Phong thị của chồng bà ta xảy ra chuyện, trong đầu cô ta tất cả đều là nghĩ cho chính cô ta, chưa bao giờ nỗ lực làm qua một chút gì, chỉ muốn triệt để bỏ người Phong gia qua một bên, quên Phong Việt, quên cái người phụ nữ có ơn với mình, tiếp tục sống một cuộc đời tốt đẹp......
Phương Thanh Nhã, đây là ngươi đáng đời, đây là ngươi đáng đời ngươi có biết không?
Lúc này trong lòng Phương Thanh Nhã nghĩ gì đã không còn ai đi quan tâm, Chu Văn Diệu tiến lên hai bước nhìn bóng lưng Ôn Noãn, mang theo cười nói:
“Tống Ôn Noãn, em thật sự xác định em phải đi về phía Phong Việt sao? Em nên hiểu ở Phong gia thậm chí là Phong thị cũng đều nằm trong lòng bàn tay của anh, dù cho là mạng của Phong Việt cũng là nằm trong tay anh, em xác định em phải đi về phía tên phế nhân đi đứng cũng khó khăn đó sao? Dù anh nguyện ý thả hắn, thì hai người cả đời này cũng sẽ không có tia hi vọng nào đâu, Phong Việt đứng không được, em theo hắn sẽ phải chiếu cố hắn cả đời, bệnh nặng ốm lâu con mệt mỏi vắng bóng*, huống chi các người chỉ là vợ chồng chứ? Ngay từ đầu bởi vì yêu, em còn có thể chịu đựng được, nhưng lâu dần em sẽ thấy phiền chán, đặc biệt là trong khi nữ nhân khác được chồng mình sủng ái quan tâm chiếu cố, thì em ngược lại chỉ có thể đi chiếu cố một kẻ phế vật, sẽ càng thống khổ không chịu nổi, chậm rãi, em sẽ hận, em hận người đàn ông này làm liên lụy em, em thậm chí sẽ hận kết tinh tình yêu của các người, khi đó em sẽ giống đóa hoa héo tàn, thời điểm nữ nhân khác còn kiều diễm, còn em lại bởi vì đáy lòng có chút yêu hắn mà buông tay không được, sự tra tấn cứ như vậy tích lũy mỗi ngày, rất nhanh, em sẽ muốn tự tay...... gϊếŧ hắn...... cũng gϊếŧ chính mình......”
(*Câu gốc là 久病床前无孝子: Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử. Câu này đoạn nhỏ trong tâm sự tuổi già: Cha mẹ về già trông cậy vào con cái, nhưng bệnh nặng ốm đau lâu ngày con cái sẽ mệt mỏi không muốn quan tâm nữa. Trong cậy bạn đời, nhưng người già tự lo thân chưa xuể, lấy đâu sức lực mà chăm nhau. Trông cậy vào tiền, chỉ có thể dùng tiền dưỡng bệnh.)
“Em xác định em muốn sống cuộc đời như thế sao? Tống Ôn Noãn!”
Nói xong, đại sảnh chớp mắt yên tĩnh, chỉ trừ tiếng gió vù vù, thì không còn nghe được bất kỳ thanh âm gì.
Giống như tất cả mọi người đang nín thở cùng đợi câu trả lời của Ôn Noãn, bao gồm Phương Thanh Nhã ngã ngồi dưới đất.
Lúc này Chu Văn Diệu và Phong Việt đang ngồi trên xe lăn cố chấp nâng tay, hai người nhìn nhau, một người mỉm cười, một người lạnh lùng.
Chu Văn Diệu là có nắm chắc, đơn giản vì hắn ta cảm thấy hầu như không có nữ nhân nào sẽ lựa chọn cuộc sống thống khổ như vậy.
Không có!
Mà Phong Việt thì cảm giác trái tim mình, lời theo Chu Văn Diệu nói, như đang bị một bàn tay to không biết tên không ngừng dùng lực xiết chặt, bóp đến nỗi hắn thậm chí có chút không thở nổi.
Trong lòng từng đám mây đen sưng mù tràn ngập, nhanh chóng nhiễm đen rồi nhuộm thành đỏ tươi, ánh mắt hắn tựa như đang nhìn Chu Văn Diệu, rồi lại dường như đang nhìn Ôn Noãn, thậm chí lại giống như lơ lửng trên không nhìn xuống toàn bộ người phía dưới.
Hàm răng đã sớm cắn nát phần thịt mềm bên trong khoang miệng, vị máu chớp mắt tràn ngập, nhưng một tia cũng chưa rỉ ra.
Đau đớn khiến cho hắn tỉnh táo.
Khiến cho hắn không đi chờ mong câu trả lời của Ôn Noãn.
Hắn làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bất luận là đáp án gì đều sẽ không thất vọng, dù sao hắn muốn nữ nhân này, dù đối phương sẽ né tránh vấn đề này, dù cho trong lòng đối phương đã từng thoáng qua ý định vứt bỏ mình, đều không quan trọng.
Dù sao chỉ cần nhốt lại là được rồi, thật sự không chịu được thì nhốt lại chỉ có thể để một mình hắn nhìn thấy là được rồi......
Phong Việt cứ như vậy mà mê mang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Ôn Noãn.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người trong phòng đều tụ tập lên người Ôn Noãn.
Chỉ thấy cô ngẩng đầu cười nhìn thoáng qua Phong Việt trước mặt, chợt quay đầu ý cười không thay đổi nhìn về phía Chu Văn Diệu phía sau.
“Tôi nói nè, Chu Văn Diệu, anh là người theo chủ nghĩa bi quan à? Hay là bản thân anh đã tự mình trải qua suy đoán đó rồi?”
Lời này vừa dứt, tay Chu Văn Diệu tức khắc xiết chặt.
“Anh đã biết tôi là người có học lực cao nên chắc cũng hiểu tôi có thể tìm được công việc tuyệt không chỉ là chăm sóc người bệnh đơn giản như vậy, tôi sẽ có tiền tài cùng thời gian sung túc để chiếu cố Phong Việt, anh ấy dù cho có tàn phế tôi cũng sẽ không để ý, bởi vì chỉ cần anh ấy còn sống ở bên cạnh tôi, chính là thiện ý lớn nhất mà thế giới này hồi báo cho tôi! Tôi sao có thể oán trách sao có thể thống khổ chứ? Mỗi ngày vui vẻ còn không kịp nữa là...... Huống chi, Phong Việt cho tới bây giờ cũng không phải một người yếu đuối, một người nhận mệnh, mặc dù anh ấy tàn phế, nhưng so cha anh cái kẻ suốt ngày say rượu, đánh chửi vợ mình thì tốt hơn gấp vạn lần!”
“Tôi không đoán sai đúng không?” Ôn Noãn cười lui về sau hai bước, đi tới bên cạnh Phong Việt, “Vừa nãy câu chuyện xưa hư cấu mà Chu tiên sinh kể là lấy những gì bản thân tự mình trải qua làm cơ sở đúng không? Mẹ của anh yêu cha của anh, nhưng lại chịu không nổi không chí tiến thủ, gã chỉ biết say rượu đánh nhau, oán trời hận đất, bà ta muốn gϊếŧ gã, thậm chí còn muốn gϊếŧ anh, chỉ là không biết vì sao sau này hai người bọn họ chết rồi, anh lại còn sống, có thể là mẹ anh không nỡ......”
“Đủ rồi.”
“Cũng có thể là cha anh tâm quá ác......”
“Ta nói đủ rồi!”
Một tiếng quát chói tai, Chu Văn Diệu ngẩng mạnh đầu lên, hai mắt sớm đỏ đậm thành một mảnh.
Tống Ôn Noãn chạm đến nghịch lân của hắn ta, thành công chọc giận hắn ta.
Chu Văn Diệu lạnh mặt nhìn Ôn Noãn im lặng, lại nhìn thấy Phong Việt thành công duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của đối phương.
Trong lòng bỗng nhiên nảy lên một trận nghi hoặc.
Vì sao nhỉ? Vì sao hắn ta muốn thứ gì vĩnh viễn đều không có được?
Vừa nãy cầu hôn dù rằng hắn ta đối Phương Thanh Nhã ích kỷ đã thất vọng, có ý muốn nhục nhã cô ta, nhưng hắn ta cũng chờ mong a, hắn ta không phải không thấy được nữ nhân này rốt cuộc đối với Phong Việt có bao nhiêu tốt, hắn ta cũng muốn cô đối tốt với hắn ta, luôn luôn đối tốt với hắn ta, đối tốt giống như mẹ hắn ta trước khi bị bức điên, tốt đến mức có thể bù đắp lại tất cả vết nứt đang vù vù lọt gió trong lòng hắn ta.
Đúng vậy, Tống Ôn Noãn cơ bản đều đã đoán đúng rồi.
Là mẹ của hắn ta không nỡ, cũng là cha của hắn ta tâm quá ác, lúc phát hiện vợ mình muốn động thủ với mình, mượn cảm giác say động thủ trước, sau đó đã đem thi thể của bà nhét vào bao tải đầy đá ném xuống hồ nước nhỏ phía sau nhà hắn ta.
“Kỹ nữ bẩn thỉu.”
Đây là lời cuối cùng gã đánh giá bà mà hắn ta nghe được.
Chu Văn Diệu cũng không biết là nghĩ tới chuyện thú vị gì, bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, càng cười thanh âm càng lớn, càng cười càng không khống chế được.
Hồi lâu, hắn ta mới cười nói, “Ha ha, anh biết anh không nhìn lầm người mà, nhìn xem, nhìn xem, em thật thông minh. Nữ nhân thông minh như vậy, nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại vì một kẻ tàn phế mà tới Phong gia làm trâu làm ngựa, nếu nói em không có mục đích gì với hắn thì anh có chút không tin rồi, ha ha ha ha, Phong Việt, ngươi thật sự tin một nữ nhân như vậy, một nữ nhân tìm được cơ hội là muốn dùng hết biện pháp xoát hảo cảm của ngươi, thật sự chỉ là vì ngươi, mà không có một chút ý đồ khác sao? Ha ha ha, ngươi có tin được không, dù sao ta là không tin rồi đó.”
Vừa nghe xong lời Chu Văn Diệu nói, trong lòng Ôn Noãn thầm chửi câu tiện nhân!
Thật là không châm ngòi đâm thọc thì không có trò để chơi rồi!
Hắn ta cứ muốn phải gieo gai vào trong lòng cô và Phong Việt sao? Bệnh thần kinh à!
Nghe vậy, Phong Việt trầm mặc, bỗng nhiên nâng tay Ôn Noãn lên đưa tới bên miệng hôn xuống, mỉm cười nói, “Em đối anh có ý đồ, là may mắn của anh!”
Đúng vậy, may mắn.
Ôn Noãn cúi đầu, liền đối diện với một đôi mắt mang đầy nhu hòa.
Thấy thế, Chu Văn Diệu tiếng cười chậm rãi ngừng lại, nhìn hai người trước mặt, thanh âm vô cùng quạnh quẽ vang lên.
“Ha, thú vị. Nhưng ta nếu như không để ngươi đi thì sao?”
Nghe hắn ta nói như vậy, Phong Việt ngẩng đầu, “Không phải vấn đề ngươi buông hay không buông.”
“Ổ? Ngươi thật sự cho rằng đã định liệu trước sao? Dù thật sự như vậy ngươi xác định trăm phần trăm Chu thúc sẽ không phản bội ngươi? Ông ta làm lão quản gia của Phong gia ngươi không tồi, nhưng ngươi thật sự tin ta để một lão già của Phong gia cứ như vậy lưu lại mà không chuẩn bị bất kỳ hậu chiêu gì à.”
Đúng vậy, cho tới nay, xuất hiện bên cạnh Phong Việt, trợ giúp hắn đều là quản gia Chu thúc.
Chu Văn Diệu hầu như ngay từ ngày đầu tiên hai người liên kết với nhau thì đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng hắn ta vẫn dung túng, chỉ vì hắn ta muốn nhìn một chút, muốn nhìn xem đứa con của trời Phong Việt lúc phát hiện kế hoạch của mình thất bại, lúc phát hiện người mà mình tín nhiệm sau lưng sớm đầu nhập người khác, lúc phát hiện hi vọng duy nhất của mình triệt để tan biến, sẽ là cảnh tượng tuyệt vời thế nào.
Đúng lúc này, Chu thúc mặc một thân áo bành tô chậm rãi từ một bên đi tới, một đường đi tới bên cạnh Chu Văn Diệu, mặt mang áy náy hướng về phía Phong Việt cúi đầu.
“Thực xin lỗi, thiếu gia......”
Nhưng mà trên mặt Phong Việt lúc này đều không xuất hiện biểu tình không dám tin tưởng, thống khổ không chịu nổi, mà Chu Văn Diệu vẫn luôn chờ mong, ngược lại cong cong khóe miệng, nở nụ cười.
“Chu Văn Diệu, ngươi có biết, ngươi cho tới nay, tật xấu lớn nhất là cái gì không?”
Phong Việt môi khẽ nhúc nhích.
“Ngu.”
-----
Đôi lời muốn nói:
Chương này do có đoạn tác giả đổi từ ‘cô ấy’ (她) sang từ ‘bạn’ (你), mà đây là câu tự giễu không thể để bạn, còn dùng ‘mày’ với ‘mi’ thì thấy kỳ kỳ sao ấy. Nên mình để ‘ngươi’.