Chương 8: TG1 - Nam thần là người thực vật (8)
Nhìn hình ảnh trên màn hình, Ôn Noãn nắm chặt bàn tay Phong Việt cả người dần dần bình tĩnh lại, phút chốc khi Chu thúc bước vào, đã nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình, mỉm cười không chê vào đâu được, động tác nhẹ nhàng uy cho Phong Việt ăn, sau khi uy xong lại bắt đầu uy hắn uống thuốc, còn cho Chu thúc một nụ cười cáo biệt trong veo.
Tạm biệt xong liền ngồi trước mặt Phong Việt, nhìn đôi mắt hắn hồi lâu, mới chậm rãi nửa ngồi dưới đất, tựa đầu nhẹ nhàng đặt trên hai đầu gối đối phương, sau đó đem đối phương tay nâng lên, chậm rãi đặt ở trên mặt mình, môi giật giật giống như nói gì đó, chỉ tiếc thông qua màn hình, Phương Thanh Nhã căn bản một chữ cũng không có biện pháp nào nghe rõ.
Mặc dù chỉ là thế này, nhưng thân thể của cô ta vẫn không chịu khống chế mà run cầm cập, cô ta cũng không biết chính mình ở sợ hãi điều gì, nhưng chính là không khống chế được......
Cho dù Phương Thanh Nhã nghe không được, nhưng bên phía Phong Việt cùng Chu Văn Diệu lại nghe rõ mồn một.
“Đừng xảy ra chuyện, Phong Việt, cầu xin anh đừng xảy ra chuyện......”
Nghe xong một lời như vậy, Chu Văn Diệu xuyên qua camera giấu kín trông thấy giọt lệ theo hốc mắt cô chậm rãi trượt xuống.
Trong nháy mắt lệ rơi xuống, Phong Việt lập tức cảm nhận được một điểm nóng ấm, ướŧ áŧ dừng ở trong lòng bàn tay mình.
Ngón tay Phong Việt khẽ nhúc nhích, hai mắt dần dần trống rỗng*.
(*放空: có nghĩa là tạm thời quên hết mọi thứ xung quanh, thả lỏng chính mính.)
Hắn không rõ, thật sự không rõ, vì cái gì? Cô cứ như vậy trong hư không xuất hiện, vô duyên vô cớ đối tốt với hắn, không hề có lý do đem từng mảng từng mảng lớn ánh mặt trời kéo vào trong căn phòng nhỏ đầy ẩm ướt âm u của hắn, vì sao chứ? Vì cái gì, phải đối tốt với hắn như vậy? Đổi lại là hắn của trước đây, thì còn có lý do, hắn của hiện tại có cái gì đáng giá để một cô gái như hoa đối tốt với hắn như vậy?
Hắn có cái gì?
Hắn hiện tại chỉ là một tên phế vật tắm rửa cũng không có cách nào tự mình làm a! Cô có lý do gì mà vì hắn thương tâm như vậy? Uống những thứ thuốc kia thì như thế nào? Dù cho không uống hắn cũng là tên phế vật như cũ, một tên phế vật không làm được gì, vì sao phải khóc vì hắn?
Có thể đừng lại đối tốt với hắn nữa được không......
Phong Việt hắn cũng là người, cũng có tâm, hắn cũng sẽ tâm động, sẽ mê hoặc, sau đó tham lam, cố chấp, độc chiếm, ngang ngược......
Đến nỗi muốn đem người con gái tên Ôn Noãn triệt để kéo vào căn phòng tối của mình, trở thành một người chỉ thuộc về hắn.
Đúng vậy, hiện tại hắn chính là nghĩ như vậy.
Chờ đến khi đó cô biết thống khổ, biết thở không nổi, thậm chí sẽ oán trách, căm ghét hắn, chất vấn hắn vì sao nhất định phải đem cô cùng nhau chìm vào bóng tối, hắn sẽ lại trở thành người cái gì cũng không có......
Khẳng định sẽ như vậy.
Phong Việt hãm sâu vào mạch suy nghĩ của chính mình, cho đến hô hấp nhẹ nhàng của Ôn Noãn phả vào trong lòng bàn tay hắn, ánh mắt Phong Việt mới rốt cuộc lần nữa định thần lại.
Cảm thụ được hô hấp nhẹ nhàng của đối phương giống như gãi ngứa trong lòng bàn tay hắn, người đàn ông rũ mắt, nhìn khuôn mặt cô gái được ánh mặt trời làm nổi bật thanh thấu hồi lâu, bỗng nhiên chậm rãi nâng bàn tay của mình lên nhẹ nhàng đặt trên tóc cô, không chịu tự chủ được mà vuốt ve.
Trong nháy mắt một thứ giấu kín trong lòng, khát vọng ích kỷ mà ti tiện trong giờ phút này, quả nhiên được thỏa mãn.
Đúng vậy, hắn vẫn muốn thử xem......
Cho dù, sẽ lấy oán hận để kết thúc.
Phong Việt chớp chớp mắt, thu lại một tia sóng ngầm bên trong, nhìn về phía Ôn Noãn ánh mắt càng nhu hòa thêm.
Cảnh tượng như vậy tốt đẹp một cách lạ thường.
Nhưng Phương Thanh Nhã đang ngồi xem trong phòng mình đột nhiên chân mềm, thiếu chút đã trượt ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, hàm răng rung động va đập lạch cạch, hai tay ôm chặt cánh tay của mình.
Phong Việt...... Phong Việt khỏe rồi, hắn tỉnh lại rồi, nếu không cũng sẽ không thể cười càng không thể nâng tay lên......
Hắn khỏe lại rồi......
Nhưng tại sao...... Tại sao phải là lúc này......
Tại sao phải lựa chọn ở thời điểm ngọt ngào nhất của cô ta để tỉnh lại, tại sao cứ phải chọn lúc này mới được!
Phương Thanh Nhã biểu tình hung ác, quơ quào đem những thứ đặt trước mặt mình toàn bộ đều hất hết xuống đất, loảng xoảng một trận giòn vang.
Nhìn những cái chai chai lọ lọ vỡ nát kia, người phụ nữ chợt che kín hai má mình,sụt sùi khóc nức nở, nước mắt liên tục lăn dài xuống cằm cô ta, treo lơ lửng mà chưa rơi, thanh âm vô cùng bi thương thảm thiết.
Cô ta cùng Văn Diệu đã ở bên nhau rồi, mặc kệ là thân thể hay là trái tim toàn bộ đều đã giao cho hắn ta rồi, Văn Diệu không giống Phong Việt, hắn ta sẽ quan tâm cô ta, sẽ để ý cảm nhận của cô ta, sẽ không lúc nào là không chuẩn bị cho cô ta hết kinh hỉ này đến kinh hỉ khác, còn Phong Việt chỉ có thờ ơ và lãnh đạm dường như trong mắt hoàn toàn không có cô ta, người như vậy hoàn toàn không giống, hơn nữa...... hơn nữa......
Cô ta căn bản không biết mấy ngày ngày đêm đêm kia, cô ta ở trước mặt Phong Việt cùng Chu Văn Diệu làm mấy chuyện đó hắn rốt cuộc là đã thấy hay là không thấy đây, mà đã thấy thì thấy được bao nhiêu. Nếu là từ đầu tới cuối hắn đều xem ở trong mắt, như vậy...... như vậy làm sao hắn có thể tiếp tục thực hiện hôn ước giữa hai người bọn họ.
Càng huống hồ người mà cô ta yêu là Văn Diệu, chỉ cần Phong Việt tỉnh lại, hết thảy những gì hiện tại hắn ta có được đều sẽ bị Phong Việt không chút lưu tình thu hồi lại, hắn ta sẽ không có gì cả, bọn họ sẽ không còn gì nữa, đều sẽ trở thành......
Nghĩ như vậy, Phương Thanh Nhã hai mắt đỏ bừng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Ôn Noãn trên màn hình giám sát.
Cô sẽ cùng cô ta hoàn toàn đổi vị trí cho nhau.
Không, nếu cô ta cùng đối phương hoán đổi thì cuộc sống như hiện tại sẽ không còn nữa.
Điều này làm sao cô ta có thể cam lòng!
Phương Thanh Nhã hơi hơi gục đầu xuống, giấu đi sự âm trầm chợt lóe sâu trong đáy mắt, dùng sức siết chặt tay mình.
Cô ta, tuyệt sẽ không, ngồi chờ chết!
“Cốc cốc cốc.”
Đang ngồi ở trong phòng làm việc của mình, Chu Văn Diệu đang đắm chìm vào sâu trong hình ảnh bị hắn dừng trên màn hình giám sát trước mặt thì đột nhiên bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh gãy hết tâm tư.
Bất ngờ hoàn hồn, Chu Văn Diệu theo bản năng nhìn về phía đồng hồ của mình, liền bật ra tiếng cười nhẹ.
Vậy mà chỉ qua có một giờ, từ nhà đến công ty gần nửa giờ lái xe, nói cách khác, cô ta, mới có nửa tiếng đã không nhẫn nại được......Chu Văn Diệu nhìn cửa phòng khép chặt trước mặt, thu lại tươi cười trên mặt, đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, sau đó mở cửa phòng ra.Quả nhiên, thấy được Phương Thanh Nhã hai mắt đỏ bừng đang đứng trước mặt hắn ta, lúc trông thấy hắn ta, hoàn toàn không để ý tiểu thư ký đang trợn mắt há hốc mồm bên cạnh, cả người nhào vào lòng hắn.
Thấy thế, Chu Văn Diệu cho tiểu thư ký kia một ánh mắt, sau đó nhẹ nhàng ôm thắt lưng mảnh khảnh của Phương Thanh Nhã, ôn nhu hỏi, “Làm sao thế? Có phải nhớ anh rồi không? Hửm?”
Trên mặt người đàn ông tuy rằng vẫn treo tươi cười, nhưng sau trong đáy mắt lại không có tí ti ý cười.
Nói xong, người đàn ông liền mặc kệ bộ dạng muốn nói của đối phương, cúi đầu xuống hôn, vừa hôn vừa di chuyển, hai người quấn lấy nhau một đường hôn tới trước bàn làm việc của hắn.
Miệng Chu Văn Diệu không ngừng hôn Phương Thanh Nhã đã bắt đầu có chút ý loạn tình mê, hai mắt lại tỉnh táo nhìn về phía màn hình máy tính đã tối kia, hồi lâu, mới khép lại laptop của hắn, thò tay đem Phương Thanh Nhã ánh mắt mê ly ôm lên bàn làm việc của mình, hai người dây dưa trầm luân trong tìиɦ ɖu͙ƈ.
Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống.
Chu Văn Diệu câu được câu không sờ bả vai trắng nõn của người phụ nữ trong ngực, nghiêng tai nghe lời cô nói.
“...... Văn Diệu, là thật đó, em không có lừa anh, A Việt hắn thật sự cười rồi, cũng nâng lên tay nữa, em cảm thấy chỉ sợ là hắn thật sự khỏe lại rồi...... Đương nhiên, A Việt có thể khỏe em cũng rất vui vẻ, chỉ là...... chỉ là chúng ta...... Hắn nhất định là đã thấy được chuyện chúng ta làm trước đó, em sợ hắn một khi tỉnh...... Anh yên tâm, em khẳng định sẽ không cùng hắn kết hôn, em biết rõ người em yêu chính là anh, chỗ này của em đập thình thịch là vì anh, em qua đây nói chuyện này với anh không vì nguyên nhân khác, chỉ hy vọng......”
Nói tới đây, Phương Thanh Nhã ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn vào hai mắt người đàn ông trước mặt.
“Nếu như anh lựa chọn rời đi, thì nhất định phải mang em đi cùng, được không?”
Nói xong, người phụ nữ liên tục nhìn chăm chú vào biểu tình của Chu Văn Diệu, chờ đến khi hắn đồng ý, liền cười vẻ mặt hạnh phúc vùi đầu vào ngực hắn.
Lại hoàn toàn không có nhìn thấy trong nháy mắt cô ta cúi đầu, trong mắt người đàn ông chợt lóe qua một tia trào phúng.
Chút tâm cơ của Phương Thanh Nhã đối với hắn ta mà nói, quả thực giống như là công khai đặt tại trên mặt bàn sáng loáng vậy.
Hiểu rõ tâm tư của cô, Chu Văn Diệu thậm chí cũng không rõ hắn ta bây giờ rốt cuộc là nên cao hứng hay là mất hứng nữa, chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ đến lợi hại, dù cho đã cùng Phương Thanh Nhã điên cuồng phóng túng ra sao, thì dường như đều không có cách nào thỏa mãn.
Mà chờ đem Phương Thanh Nhã cảm thấy mỹ mãn tiễn đi, ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Văn Diệu lại mở laptop lên, nhìn hình ảnh kia hồi lâu, bỗng nhẹ a một tiếng bật cười, phịch một tiếng khép lại laptop, đứng dậy gọi điện thoại.
“Tình huống có biến, phải, đã có thể nói ra tiếng, cánh tay có thể cử động, đúng, tình huống hắn hiện tại là như vậy, nếu như ngừng cung cấp thuốc, nhiều nhất là bao lâu sẽ khôi phục lại, ba tới bốn tháng sao? Được, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, Chu Văn Diệu cúp điện thoại.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Ba đến bốn tháng sao?
Nhớ không nhầm thì thời điểm đó có lẽ gần với sinh nhật Thanh Nhã...... A......
Mà cùng lúc đó ngày hôm sau, Phong Việt nghe người bên cạnh hắn thấp giọng nói, “Thiếu gia, bên kia muốn động thủ rồi, thuốc đã ngừng cấp, chúng ta?”
“Ấn, theo, kế hoạch.”
“Vâng.”
Vừa nói xong, Ôn Noãn cũng đã ôm mèo con đi tới bên người hắn, thở dài một hơi, “Mèo con này rất lì, hoa hồng kia có gai nói với nó thế nào cũng không nghe, cứ phải nhào tới đυ.ng đầu, mỗi lần đuổi theo sau nó cứ như đang đòi mạng vậy, vừa nãy suýt chút nữa đã đâm trúng rồi......”
Nói xong, Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó đem mèo con giả vờ vô tội trong ngực nhẹ nhàng đặt lên đùi Phong Việt, cười mỉm chi nhìn nó meo một tiếng, rồi an tâm nằm xuống.
Hiện tại sẽ đuổi theo, về sau nếu là nó tiếp tục không thay đổi, em sẽ luôn là muốn đuổi theo, nhưng rồi có một ngày vẫn sẽ ngán......
Bỗng nhiên, trong đầu Phong Việt thoáng qua một cái ý niệm như vậy.
Sau đó liền áp chế xuống, mặc kệ có ngán hay không đều tốt......
Mèo con đều sẽ không buông tay.