Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 45

Sài Quốc Hiên: “ …… ”

Là tự mình nuôi lớn, là tự mình nuôi lớn, là tự mình nuôi lớn.

Sài Quốc Hiên lặp đi lặp lại câu mặc niệm để làm công tác tâm lý cho bản thân mình, nhắc nhở bản thân đừng nhảy lên đánh vào đầu của tên đồ đệ này, ông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thật từ tính: “ …….đẹp lắm. ”

Lâm Mộ Đông mãn nguyện, anh lại cầm lấy túi vải nhỏ xinh đẹp của mình cất vào trong người.

………

Lúc Lưu Nhàn mở cửa ra, mây mù trên đỉnh đầu của đội trưởng Sài người đã hy sinh quá nhiều vì đội bắn súng vẫn còn đang lẩn quẩn không tan được.

“ Còn chưa đi à…….hai người ở đây mở họp à?”

Bên ngoài lạnh, Lưu Nhàn khép cánh cửa lại, đè thấp giọng nói: “ Vẫn còn đang sốt, chắc là không còn nghiêm trọng nữa. Chỉ là có chút khó chịu thôi, tôi bảo cô bé nằm xuống nghỉ ngơi. ”

Cô gái nhỏ uống thuốc xong, cơn sốt thật không dễ gì mới lùi được một chút, lại bị giày vò đến nỗi mất tinh thần.

Lưu Nhàn sợ cô khó chịu, bà dìu lấy cô miễn cưỡng thay xong bộ đồ ngủ tắm rửa sơ sơ qua, rồi đem Diệp Chi nhét lại vào ổ chăn.

Điều mà Sài Quốc Hiên bận tâm chính là tình trạng thân thể của đội y, nghe Lưu Nhàn nói không nghiêm trọng mới yên tâm được, ông thở phào một hơi: “ Đi thôi, để Diệp đội y nghỉ ngơi cho tốt đi, chúng ta cũng nhanh trở về thôi…….. ”

Trên tay ông không dùng sức lực quá mạnh, kéo lấy Lâm Mộ Đông đi được vài ba bước, liền bị một lực đạo kéo lấy dừng lại bước chân.

Sài Quốc Hiên quay đầu, có chút khó hiểu.

Lúc Lâm Mộ Đông vào đội tuổi tác vẫn còn nhỏ, gần như là do ông một tay chăm sóc, ông đối với tính cách thói quen của người đồ đệ này đương nhiên cũng rất quen thuộc.

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, tên tiểu đồ đệ sau cùng này dường như đều muộn hơn những người khác, ngoài dự đoán của ông, khiến ông không kịp phòng bị, anh đang bắt đầu tiến vào thời kỳ phản nghịch.

Người cha già họ Sài rất buồn rầu.

Đồ đệ cho dù có bảo bối cỡ nào cũng sẽ có lúc không thể cứ mãi nuông chiều. Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, ông buông tay ra, chuẩn bị cùng Lưu Nhàn cùng nhau giảng cho anh một đạo lý vào nửa đêm không được làm ổ ở trước cửa phòng của cô gái nhỏ người ta.

Vừa quay đầu lại, huấn luyện viên Lưu đã đem Lâm Mộ Đông nhét vào trong phòng mất.

Huấn luyện viên Lưu vừa nhét người, vừa rất nhọc tâm, thấp giọng dặn dò anh: “ Dỗ người ta ngủ cho thật tốt, quan tâm người ta nhiều một chút……. ”

Lâm Mộ Đông đứng ở bên cửa, nghe bà dặn dò, anh rũ mi mắt xuống, an an tĩnh tĩnh lắng nghe.

Xem ra một chút cũng không phản nghịch nha.

Sài Quốc Hiên: “? ”

Đội trưởng Sài người đã nghiêm trọng tụt hậu đang mù mịt đứng trong gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, nhìn thấy Lâm Mộ Đông vào cửa, rồi ông bị huấn luyện viên Lưu người đã đại công cáo thành xoay lại kéo đi, kịp thời rời khỏi hiện trường.

Diệp Chi vẫn còn chưa ngủ.

Cô gái nhỏ đã rất buồn ngủ, cô mặc một bộ đồ ngủ có lông xù xù, cả người rụt lại thành một nhúm trong tấm chăn mềm mại, cô đang nhìn vào một phương hướng nào đó ủ rũ xuất thần.

Trông còn ngoan ngoãn hơn cả bình thường nữa.

Lâm Mộ Đông đóng cửa lại, anh đi đến bên cạnh giường ngồi xuống.

Diệp Chi đã quen với hơi thở của anh, một chút cũng không bị dọa sợ, cô còn ngẩng mặt lên, mơ mơ hồ hồ mà cong cong đôi mắt nhìn anh.

Trên má của cô còn mang theo một chút ửng đỏ vì bị sốt, mi mắt rậm dài không có tinh thần ỉu xìu xuống, cô nhẹ nhàng ngáp một cái, trong đôi mắt dâng lên hơi nước không quá rõ rệt.

Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng sờ sờ lên tóc mái của cô.

Khô ráo, còn mang theo hơi nóng khe khẽ.

Cô gái nhỏ dường như rất thích cái động tác này, không đợi anh dời bàn tay đi, cô đã chủ động giơ tay lên nắm lấy cánh tay của anh, dời đến trên đỉnh đầu đặt xuống.

Lâm Mộ Đông ngây ngốc, anh thủ động đậy bàn tay, chậm rãi xoa đầu của cô.

Diệp Chi khẽ híp đôi mắt, chân mày thanh tú từng chút từng chút giãn ra, cô lại cọ cọ vào lòng bàn tay của anh.

Lực đạo vô cùng mềm mại, cái đầu nhỏ từng chút từng chút dụi vào lòng bàn tay anh.

Hô hấp của Lâm Mộ Đông khẽ đình trệ, anh im lặng rũ mi mắt xuống.

Anh không mở miệng, một tay vòng ra sau đầu cô, đỡ cô ngồi dậy, giúp cô chỉnh lại gối nằm ở sau người: “ Không ngủ được à?”

Cô gái nhỏ trốn vào l*иg ngực của anh, âm giọng có chút khàn khàn, cô nỗ lực giấu đi nỗi khϊếp sợ, thật nhẹ nhàng nói: “ Huấn luyện viên Lâm…… ”

Động tác của Lâm Mộ Đông khẽ ngừng lại.

Anh không có lập tức đứng lên, vẫn đứng hơi gập eo, để cô gái nhỏ có thể vừa vặn trốn vào trong lòng anh, một tay anh vòng ra sau lưng của Diệp Chi, kiên nhẫn vỗ về từng cái từng cái.

“ Anh ở đây. ”

Giọng nói của anh trầm thấp nhu hòa, không nói bất kỳ lời dư thừa nào, anh chỉ để cô dựa vào bả vai của bản thân, tay phải nhẹ nhàng xoa vuốt qua mái tóc ngắn mềm mại của cô.

Ngón tay thon dài hữu lực xuyên qua những sợi tóc, bao trùm lấy cô, hơi thở ấm áp cố định nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô.

Xua đuổi đi tất cả hồi ức có liên quan đến gió tuyết.

Diệp Chi nhắm mắt lại.

Nỗi bất an kỳ lạ từng chút từng chút bị đè ép xuống, lỗ tai lại vô thức nóng hổi lên.

Lâm Mộ Đông trầm mặc mà ôm lấy cô, qua một lúc lâu, anh mới buông cánh tay ra, đem Diệp Chi nhẹ nhàng đặt lên gối gằm.

Anh lại nhìn về phương hướng mà trước đó cô đã nhìn lén.

Bởi vì tập bắn súng, nên nhãn lực từ trước đến giờ luôn là bậc nhất. Huấn luyện viên Lâm chẳng phí chút sức lực nào cả, nhẹ nhàng xác định được mục tiêu của cô gái nhỏ, anh duỗi người qua cầm lấy hũ thạch trái cây vẫn chưa ăn hết, đặt vào trong tay cô.

Diệp Chi cầm lấy hũ thạch rau câu, có chút chần chừ, vẫn đang đấu tranh trong sự xoắn xuýt tiến thoái lưỡng nan: “ Em đã đánh răng… ”

“ Trước khi ngủ súc miệng lại là được. ”

Lâm Mộ Đông xoa xoa mái tóc của cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “ Anh rót nước giúp em, ăn đi. ”

Diệp Chi ngẩng đầu lên.

Lúc Lưu Nhàn đi chỉ để lại một ngọn đèn ấm áp sáng sủa, ánh đèn đổ xuống ở sau lưng của Lâm Mộ Đông, khiến cho ngũ quan của anh càng trở nên sâu sắc rõ ràng hơn.

Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô, đáy mắt trầm tĩnh, phản chiếu một chút ánh đèn.

Diệp Chi khẽ nhấn nhấn vào nơi trái tim, cô cúi đầu nhìn vào hũ thạch trái cây vị quýt đã ăn hơn phân nửa.

Giống như có một loại cảm xúc nào đó vẫn chưa kịp bị phát hiện, được giấu trong ánh đèn yên tĩnh an ổn, lúc cô vẫn chưa phát hiện ra, đã không nói đạo lý mà xông vào giấc mộng của cô.

Hoặc là không phải giấc mộng.

Diệp Chi cúi đầu, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ thạch trái cây.

Sức lực của cô đều bị cơn sốt thổi bay đi không ít, mới cầm có một lúc đã có chút mệt nhọc. Cô đang định bỏ xuống nghỉ ngơi, thì Lâm Mộ Đông đã duỗi tay đến, kê dưới tay của cô cùng nhau đỡ lấy hũ thạch trái cây kia.

Thạch trái cây mềm ẩm ngọt ngào hơi lạnh thuận theo cổ họng đau rát trôi tuột xuống.

Dường như cũng đã bớt đau hơn một chút.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua nửa đêm.

Lâm Mộ Đông từ đầu đến cuối luôn an tĩnh ngồi bên cạnh giường, nhìn Diệp Chi từng chút từng chút ăn xong thạch trái cây, anh lại rót cho cô một ly nước ấm, để cô súc miệng.

Cơn sốt của cô gái nhỏ vẫn chưa lùi, có chút nóng hổi mà dựa vào giữa cánh tay của anh, cô nỗ lực ngẩng đầu: “ Anh đi nghỉ ngơi…… ”

“ Anh không buồn ngủ. ”

Lâm Mộ Đông nhẹ giọng cắt ngang lời cô, đỡ cô nằm xuống giường, giúp cô đắp lại chăn: “ Đợi em ngủ rồi anh sẽ đi. ”

Cô vẫn còn nhớ nghi thức bế mạc ngày mai, Diệp Chi bị quấn thành một con tằm cưng, ngẩng mặt lên nhìn anh, cô nỗ lực trở nên nghiêm túc: “ Không được nha, không được thức khuya, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị….. ”

Cổ họng của cô có chút ngứa, lại không nhịn được ho khan vài tiếng.

Lâm Mộ Đông kịp thời ôm lấy cô nghiêng người để cô dựa vào người mình, anh giúp cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, khẽ cúi đầu không nói chuyện.

Bả vai của anh đổ xuống, một tay ôm lấy cô, chân mày sắc bén của ngày thường đã ôn hòa trở lại, anh rũ mi mắt, khóe môi nhẹ nhàng mím thành một đường.

Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Có lẽ là hôm nay bị sốt đến hồ đồ, cô thế mà lại cảm thấy Lâm Mộ Đông có chút ủy khuất nha.

Cô gái nhỏ bị ảo giác đột nhiên ập đến của bản thân dọa cho một phen, lại bỗng dưng sinh ra chút cảm giác tội lỗi, cô nỗ lực dịch ra một cánh tay, nắm lấy khuỷu tay của anh đung đưa đung đưa.

“ Sẽ……sẽ không ảnh hưởng đâu. ”

Lo lắng anh có phải đã thật sự đem lời nói của mình xem thành thật rồi hay không, Diệp Chi có chút hối hận, ăn nói thật thà: “ Tay sẽ khỏi lại nha. Nhưng mà thức khuya không tốt, anh phải ngủ nghỉ thật tốt, không đi ngủ sẽ hói đầu đấy……. ”

Không biết lý do tại sao, cô cảm thấy thân thể của Lâm Mộ Đông dường như không chút vết tích mà cứng đờ lại.

Vẫn chưa ý thức được bản thân mình đã nói ra thứ đáng sợ đến nhường nào, Diệp Chi vùi vào trong gối nằm, cô nỗ lực giơ tay lên sờ sờ mái tóc của anh, ngẩng mặt lên kiên nhẫn làm công tác cho anh: “ Cho dù không muốn ngủ, nằm xuống nhắm mắt lại cũng có điểm tốt, cũng có thể suy tưởng…….anh đã từng thử qua suy tưởng chưa?”

Đáy mắt của Lâm Mộ Đông khẽ ngưng đọng.

Anh không có tránh đi, thậm chí còn khẽ rũ đầu xuống để cô gái nhỏ có thể dễ dàng xoa đầu anh hơn, giọng nói dịu dàng rõ ràng: “ Đã từng thử qua. ”

Nhưng không phải là một trải nghiệm quá tốt.

Con người không có cách nào khống chế tư duy của bản thân mình, cũng vĩnh viễn không giỏi phủ nhận ký ức. Có những cảnh tượng dưới sự củng cố hồi tưởng của ý thức đến hiện tại vẫn còn rất rõ ràng, vô số lần nhân lúc đêm đen lẻn vào giấc mơ.

Vết thương, máu tươi.

Mùi thuốc nổ thiêu đốt lấy anh, con dao vung vẩy ở trong tay của những tên côn đồ vô cùng hung ác mà cưỡng ép lấy con tin.

Vô số buổi huấn luyện, vì muốn giành chiến thắng mà nhắm vào hồng tâm của tấm bia rồi bóp cò, bỗng nhiên bị sắp đặt trên một khẩu súng thật sự vô cùng xa lạ.

Không có đường lui, ngàn cân treo sợi tóc.

Viên đạn bay ra từ nòng súng, thân thể phát ra tiếng mềm oặt ngã xuống, máu tươi chiếm đầy cả tầm nhìn.

Những hồi ức đó từ đầu đến cuối luôn giam giữ lấy anh, cho dù có thể dựa vào ý chí đem những hồi ức và cảm xúc ấy cùng nhau tách ra phong tỏa lại, nó cũng sẽ vẫn đột nhiên hồi tưởng lại khi anh tưởng chừng mọi thứ đều đã qua đi, như thể bạn đang thực sự đặt mình vào trong tình huống của khi đó.

Gắt gao giam cầm lấy anh, không thể thoát khỏi cũng khó mà buông bỏ.

Anh giống như đã bị bắt nhốt trong một cái l*иg kín không lọt gió, tay chân bị trói buộc, chìm sâu vào trong biển cả u tối.

Anh cũng không nhớ bản thân mình đã bao lâu chưa thật sự ngủ qua một giấc thật ngon.

……..

Nhưng anh cư nhiên vẫn đang nghĩ đến chuyện khẩu súng.

Lâm Mộ Đông khép mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Nếu như là trạng thái của cổ tay trước kia, chỉ cần tâm trạng của anh khẽ xuất hiện một chút bất ổn, cơ bắp căng chặt dùng lực quá độ, cánh tay nhất định sẽ run rẩy.

Nhưng cổ tay sau vài lần chữa trị trong những ngày gần đây đã thấp thoáng có chuyển biến tốt, tuy răng vẫn còn đau, nhưng chung quy sẽ không còn run rẩy lợi hại đến thế nữa, có thể được anh khống chế trong phạm vi kinh nghiệm đầy đủ.

Dù cho trong tình cảnh trước khi bóp cò súng anh vẫn sẽ bị cưỡng hành kéo vào lại ký ức của khi đó, phát súng đầu tiên bắn ra, nhưng vẫn có thể không bị ảnh hưởng bởi tâm trạng.

Anh có thể bắn một phát súng.

Dưới tiền đề không có hậu quả gì đáng kể, anh vẫn có thể bắn thêm một phát nữa.

Huyền thoại về thế hệ súng lục vận động 50m đã kết thúc rất lâu, giải huy chương vàng Olympic đầu tiên của Trung Quốc, thể diện của đội bắn súng Trung Quốc, hạng mục được nhiều người biết đến nhất, thế mạnh truyền thống đã dẫn dắt vô số người đi trên con người bắn súng này, cũng sẽ chính thức rút khỏi đại hội vận động Olympic kể từ ngày mai.

Muốn kết thúc một môn vận động huyền thoại, cách hiệu quả nhất chính là để nó ở trước mặt tất cả mọi người rút lui một cách vinh diệu.

Lần trước bị nhắm trúng chính là cờ vây.

Hạng mục mạnh mẽ truyền thống đã từng bắt nguồn từ nơi quê hương, bị sự thảm bại che trời rạp đất tuyên truyền đả kích, có lần suy bại đến mức không ai thèm thăm hỏi. Cho đến khi tuyển thủ quốc gia mới xuất hiện, lần lượt phá vỡ phong tỏa trùng trùng của Nhật Bản và Hàn Quốc trên các bảng xếp hạng, cuối cùng đã mang về được một tốp hạt giống thanh thiếu niên xả hiến thân hết mình vào cờ vây.

Bắn súng cũng đã bắt đầu suy bại như thế, nhưng chung quy vẫn còn hy vọng.

Trong mắt những người ngoài ngành không hiểu rõ về bắn súng, những khẩu súng khác nhau, khoảng cách và tốc độ bắn thậm chí họ có thể cảm thấy những điều này chẳng có gì khác nhau, nhưng có rất ít người hoàn toàn không biết đến giải huy chương vàng đầu tiên vào khi đó.

Huy chương vàng ở hạng mục súng lục vận động 50m bắn chậm.

Nghi thức bế mạc, lần bắn 5om cuối cùng. Tất cả hạt giống của nhóm thanh thiếu niên đều có mặt, những đứa trẻ càng nhỏ có lẽ sẽ ngồi trước màn hình tivi, mơ mơ hồ hồ mà xem những cảnh tượng như thế này.

Có lẽ sẽ cảm thấy thật oai, có lẽ sẽ theo đó chơi đùa bắt chước theo.

Trong mắt có lẽ sẽ rực sáng lên.

Có lẽ sẽ có những người chính vì như thế mà đi theo con đường này, giống như bọn họ đã từng bị những hình ảnh một tay nhẹ nhàng bắn trúng tâm bia trên màn hình tivi nhen nhóm lên lý tưởng của bản thân mình, họ bắt đầu chạm vào súng, bắt đầu huấn luyện, bắt đầu chịu khổ mài giũa từ ngày này sang ngày khác.

Hy vọng có thể lẫn vào trong này.

Anh còn có thể thay những ngôi sao sáng cuối cùng, bắn thêm một phát súng nữa.

m giọng của Lâm Mộ Đông được đè xuống thật thấp: “ Nếu như…… ”

Anh dừng lại một lúc, rồi lại nhẹ giọng nói tiếp: “ Nếu như anh làm ra chuyện gì bất lợi đối với việc chữa trị, em có giận anh không?”

Diệp Chi khẽ ngẩn người.

Cô dần dần nhíu mày lại, chống cánh tay muốn ngồi dậy, chợt bị anh ôm lấy nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống lại.

Lâm Mộ Đông cúi đầu, tựa lên bả vai gầy yếu của cô gái nhỏ.

“ Đừng đuổi anh. ” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, “ Em ngủ rồi anh sẽ đi ngay. ”

Không nghe được ngữ khí.

Trái tim của Diệp Chi bỗng nhiên nhẹ nhàng đau nhói.

Cô không có nói gì thêm, cũng không nhúc nhích nữa.

Lâm Mộ Đông khép mắt lại, cuối cùng hít sâu một hơi, anh muốn chống người đứng dậy, chợt bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo.

Cô gái nhỏ có chút đỏ mặt, sau đó lại trốn vào trong chăn, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, cô cố gắng ém xuống âm mũi không muốn khiến anh lo lắng.

“ Thế anh……nhớ tắt đèn nhé. ”