Ánh mắt của tên vận động viên đó lộ ra sự kinh hãi, ánh mắt của Lâm Mộ Đông càng lạnh lẽo hơn, anh lại tăng thêm sức lực, sắc mặt của tên vận động viên bị Lâm Mộ Đông nắm lại đã đau đến mức trắng bệch và vặn vẹo. Bọn chúng đến bây giờ mới dừng lại một số tên vẫn không tin được, Lâm Mộ Đông đột nhiên lại giải nghệ như vậy. Bản thân anh có lúc cũng không ý thức được chuyện này. Rõ ràng có thể thi đấu ít nhất là mười năm nữa, rõ ràng đây là giai đoạn của một vận động viên bắn súng vừa mới bắt đầu, là thời kì hoàng kim, thành tích luôn tiếp tục đi lên, kỷ lục cũng rất gần mình. Rõ ràng súng còn nằm trong tay anh kai mà.
Tên vận động viên nhanh chóng lùi lại vài bước, mạnh miệng mà nói:”Mày không thể đánh người! Đánh người là làm trái quy định, sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu—-”
Lâm Mộ Đông lạnh lùng ngắt lời:”Tôi vốn dĩ cũng không có tư cách thi đấu.”
Tên vận động viên đó ngạc nhiên mà rét run lên. Lâm Mộ Đông buông tay hắn ra, khẽ hất tay hắn ra, tay buông thõng xuống. Sức chứa của tòa tập luyện có hạn, chỉ là vận động viên tham gia thi đấu thì phải đi chiếm trước bia bắn, luân phiên nhau luyện tập thích ứng, dựa trên nguyên tắc người không tham gia thi đấu không nên luyện trong giai đoạn nước rút này. Đây không phải trong nước, Lâm Mộ Đông không có trong đội tuyên thi đấu, cho nên không thể đến chỗ bọn họ lúc này để luyện bắn. Hôm qua thức cả đêm, Lâm Mộ Đông trực lại ở khách sạn, nhanh chóng ngủ bù lại. Vừa mới ngủ dậy liền muốn mở cửa sổ ra hít khí trời thì nhìn thấy Diệp Chi ở dưới lầu bị mấy tên này vây lại chật như nêm cối.
“Tôi là huấn luyện viên của đội, không phải vận động viên đi thi đấu, không bị trói buộc bởi thủ tục của vận động viên.”
Lâm Mộ Đông lấy bao bảo vệ tay, quấn quanh cổ tay phải sau đó dán chặt lại. Giọng tiếng Anh của Lâm Mộ Đông nghe gần giống như giọng người Anh, âm cuối cứng cỏi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng:”Cho nên—-Tôi muốn ra tay cũng chẳng ai quản cả.”
Trong thời kỳ còn thi đấu, Lâm Mộ Đông gần như cuốn sạch hoàn hoàn những đối thủ trong cuộc thi, ưu thế gần như tuyệt đối thống trị cả một khoảng thời gian dài, anh đã để lại một bóng đen cho rất nhiều tuyển thủ bắn súng. Tên cầm đầu của đám vận động viên ngoại quốc này kiêng dè Lâm Mộ Đông thành một thói quen, theo bản năng mà lùi về phía sau. Phía sau có một tên vận động viên cao to tóc màu đỏ nhịn không được nữa, giễu cợt mà lên tiếng:”Biết bắn súng thì biết đánh nhau? Mày không thể lên thi đấu, giống tụi nó bảo là đồ tàn phế chứ gì? Cho dù mày có động thủ thì làm sao nào?”
Bọn này đã nếm qua một lần, nơi này vừa không có camera lại không có người đi đường, liên đoàn bắn súng giống như thiên đế trên cao làm sao quản được, càng không muốn ra uy như vậy nữa.
Tên tóc đỏ bước lên trước vài bước, ỷ lại dáng vóc to lớn của hắn, xem thường mà mở miệng châm biếm, giơ tay qua định bắt lấy Diệp Chi:”Không lưu lại dấu vết gì thì không có chứng cứ, tìm không ra chứng cứ thì có thể không nhận. Đừng cho rằng nguyên tắc này bất lợi với vận động viên tụi tao, bọn tao hôm nay muốn chơi với nhỏ này, mày có thể—–”
Hắn chưa nói hết câu Lâm Mộ Đông đã giam chặt lấy cổ tay hắn, thuận thế vặn ngược khuỷu tay hắn lại, chộp lấy tên tóc đỏ mà hung hăng quật ngã hắn.
Tên đó vai cao tay dài, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại, cả thân hình tên tóc đỏ bị đạp lên tường, mạnh đến nỗi làm vỡ một mảnh tường đã cũ kỹ. Tiếng va đập nặng nề kèm theo tiếng “hự”đau đớn vang lên cùng lúc, Diệp Chi khẽ rùng mình, cả người áp trên tường ngẩng đầu lên nhìn anh. Bức tường nơi tên tóc đỏ bị đánh vào cách Diệp Chi một đoạn ngắn, bụi rơi đầy mặt tên tóc đỏ, nhưng chỗ cô vẫn sạch sẽ y như cũ, một chút bụi cũng không dính đến. Tên tóc đỏ bị đập vào tường đến váng đầu hoa mắt, đứng cũng đứng không vững, thân hình cao lớn không ngừng trụy gối xuống. Lâm Mộ Đông kẹp lấy hắn, sắc mặt bình tĩnh lên tiếng:”Không lưu lại dấu là được?”
Câu hỏi của Lâm Mộ Đông như là đang bắt đầu học kiểu gây chuyện đánh nhau, nhưng dáng điệu của anh đã làm cho tên tóc đỏ trong lòng đầy run sợ, không lui về phía sau được, hắn chỉ có thể liều mạng mà nuốt nước miếng.
Diệp Chi chớp mắt. Trong phòng thí nghiệm đã thấy qua, ấn tượng vẫn còn rất rõ ràng sâu sắc, đòn tay vừa nãy của Lâm Mộ Đông chính là đòn chuẩn của võ thuật cận chiến. Loại hình võ thuật cận chiến và biểu diễn, tính chất thi đấu của sự đọ sức quyết liệt không giống nhau, uy lực cũng không hề yếu chút nào. Thân thủ của Lâm Mộ Đông đủ sắc bén mạnh mẽ, nếu đánh nhau thật, chỉ sợ mấy tên này không đủ anh đánh. Người bị đập vào tường, bây giờ còn không thể xem là anh thực sự ra tay đánh. Nhưng Lâm Mộ Đông muốn đánh mấy tên này, nói không chừng lại trở nên phiền phức. Nhớ đến bảng báo danh mà Sài Quốc Hiên gửi qua, Diệp Chi bụm chặt túi áo lưỡng lự một hồi, chậm chậm bước vài bước, lặng lẽ di chuyển vị trí của mình.
“Lâm Mộ Đông, đây là—-đây là một sự hiểu lầm!”
Tình thế đã vô cùng rõ ràng như ban ngày, tên cầm đầu sắc mặt trắng bệch ra, nhìn tên tóc đỏ bán sống bán chết bị chặn ở trên tường, vội vàng lên tiếng:”Bọn tao không có ác ý, bọn tao chỉ là đang đùa với nhân viên đội y chúng mày, bọn tao không biết rằng cô ta lại sợ hãi đến như thế…..”
Tên vận động viên ngoại quốc đã hoàn toàn chịu thua rồi, nơm nớp lo sợ nói tiếp:”Mày không tính là đang còn thi đấu, nếu đánh nhau thật thì bọn tao cũng phiền phức không kém—bỏ qua cho bọn tao đi, bọn tao lập tức đi ngay, không bao giờ đến tìm đội tuyển Trung Quốc gây sự nữa!”
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu hạ tầm mắt xuống, cô gái này đột nhiên im lặng trốn sau lưng anh. Gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ không còn chút khí sắc, dưới ánh mặt trời trắng gần như trong suốt. Màu môi cũng trắng bệch, mái tóc ngắn mềm mại bị gió thổi hơi rối lên, khẽ lướt qua tai rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Lâm Mộ Đông nghiêng người qua, giọng anh hơi chậm lại:”Có sợ không?”
Diệp Chi sờ sờ túi áo, ngẩng mặt lên, lưỡng lự rồi gật đầu.
Lâm Mộ Đông gật đầu, thuận thế rút lại lực đã áp lên tay của tên tóc đỏ, tay phải buông thõng xuống, nhìn tên vận động viên ngoại quốc cầm đầu kia chạy qua.
Khí thế của Lâm Mộ Đông không hề rút đi sự uy hϊếp, rõ ràng anh không có ý định muốn bỏ qua cho mấy tên này. Tên cầm đầu kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể hiểu kiểu gì mà sợ luôn cả đội y của đội tuyển Trung Quốc, còn chưa kịp làm được gì hết, thế nào cũng không thể tránh qua một kiếp. Mắt nhìn chằm chằm Lâm Mộ Đông bước qua từng bước,trong lòng thoáng hiện lên tinh thần:”Bọn tao không nên hù dọa cô ấy như vây–là lỗi của bọn tao! Bọn tao không nên làm cô ấy sợ!”
Sắc mặt của tên đó càng trắng bệch hơn, nhanh chóng lên tiếng mà cam đoan:”Bọn tao sẽ không bao giờ trêu chọc cô ấy, sau này cũng không còn nữa! Bọn tao có thể xin lỗi cô ấy…”
Lâm Mộ Đông ngừng bước, hơi nghiêng người xuống.
Không kịp nói, thì sau lưng không kịp phòng bị đã bị Diệp Chi đâm sầm vào.
…
Trách anh dừng lại quá nhanh rồi.
Lâm Mộ Đông vững vàng bắt lấy cái đuôi theo sau mình, đỡ lấy Diệp Chi:”Không sao chứ?”
Diệp Chi sợ anh lại đánh nhau thật, mới vội vàng cản anh lại, còn chưa kịp định lại tinh thần, cô chỉ ngẩng mặt lắc lắc đầu, nhìn qua nhìn lại.
Tên vận động viên ngoại quốc này biết rắn biết mềm, hắn phản ứng rất nhanh, gượng gạo nói một tràn “Sorry”. còn không ngừng hướng về phía Diệp Chi mà xin lỗi.
Thấy được thân thủ lợi hại của Lâm Mộ Đông, mấy tên còn lại không dám tùy tiện bước ra để vướng phải trắc trở, dù cho không can tâm đi nữa, cũng phải cắn răng nói xin lỗi.
Diệp Chi trừng to mắt mà nhìn, từ trong xương của Lâm Mộ Đông chính là một vận động viên.
Từ thời thiếu niên đã thành danh, Lâm Mộ Đông trên trường đấu cái gì cũng đã trải qua. Anh bị tiếng la hét của khán giả trên khán đài làm phiền, bị đối thủ ác ý làm hư súng, trước khi thi đấu còn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy hϊếp, bởi vì đối thủ của anh vi phạm quy định mà bị thương…. Nhưng bản lý lịch của Lâm Mộ Đông từ trước đến nay luôn sạch sẽ.
Lâm Mộ Đông không bao giờ cậy mạnh mà làm bất cứ việc gì. Không bao giờ tính toán số vòng nên thả lỏng sau đó lại siết chặt để tạo ra sự tuyệt vọng, không bao giờ có ý định đổi tần suất bắn súng để làm loạn đi tiết tấu của đối thủ, càng không bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào trước khi thi đấu để tạo tâm lý áp lực cho đối thủ. Trận nên thắng, Lâm Mộ Đông chỉ cần từng phát từng phát bắn đi.
Dù cho đã giải nghệ, Lâm Mộ Đông vẫn giữ điều đặc trưng của một vận động viên. Trước trộm súng sau lại vây người, bọn người này thêm lần nữa phạm vào tối kỵ, chỉ giảng đạo lý chẳng hề có tác dụng với chúng, cho nên vẫn phải ra tay với từng tên. Nhưng sau khi trả nợ xong, Lâm Mộ Đông sẽ mặc kệ bọn chúng.
Nếu đám người này sau này thực sự không tái phạm nữa, Lâm Mộ Đông nhất định sẽ không làm gì bọn chúng nữa. Nhìn đám người này cúi đầu xin lỗi, Lâm Mộ Đông cúi đầu tháo bao tay bảo vệ, giọng lạnh nhạt:”Lần cuối cùng.”
Tên tóc đỏ vẫn còn ngồi xổm thống khổ ngã xuống đất, một chút dấu vết cũng không xuất hiện, nhưng cũng không khó đoán lực đạo lúc nãy của Lâm Mộ Đông.
Một đám người nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh, liên tục cam đoan, có mấy tên to gan nín thở chạy qua, muốn kéo đồng bọn rời đi. Lâm Mộ Đông yên lặng quay người, giọng ôn hòa hơn:”Còn sợ không?”
Diệp Chi chớp mắt hai cái, do dự một hồi, ngược lại cúi đầu lục trong túi áo. Cây kẹo mυ'ŧ cầu vồng vẫn còn nguyên, luôn được nằm trong túi áo, không bị hư hỏng chút nào. Diệp Chi sợ Lâm Mộ Đông phát hiện, lặng lẽ quay lưng lại, che lại túi áo cẩn thận mà kiểm tra lại một lượt, mắt mới yên tâm mà cong lên. Diệp Chi ngẩng đầu lên, vui vẻ đáp:”Không sợ nữa!”
Dáng người Lâm Mộ Đông rất cao, thực ra sớm đã nhìn hết thảy động tác của cô gái nhỏ này, cúi đầu hạ tầm mắt, đáy mắt chợt lộ ra sự ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu:”Đi thôi.”
Lâm Mộ Đông không định ở lại lâu, xoay người theo hướng đường cũ. Diệp Chi đang ở phía sau anh, lặng lẽ nhìn cổ tay phải của Lâm Mộ Đông. Lúc cô nhìn thấy anh, thực ra đã không còn sợ hãi nữa. Nhưng Diệp Chi vẫn nhịn không được mà lo lắng cho tay Lâm Mộ Đông. Lâm Mộ Đông quen dùng tay phải, vừa nãy còn không kiềm lực với cái tên tóc đỏ, dù cho sử dụng bao bảo vệ, chút nhiều cũng ảnh hưởng đến vết thương cũ của anh. Có lẽ là do hai người vừa thảo luận xong bảng danh sách kia khá nhiều, cũng có lẽ là vì Lâm Mộ Đông trước mắt cô rõ ràng rất ấm áp. Lá gan Diệp Chi chợt lớn lên không ít, từng bước đi theo anh, nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay áo anh nhẹ nhàng lên tiếng:”Tôi có thể xem tay anh không?”
Lâm Mộ Đông hơi nhíu mày. Lực ở cổ tay anh quả thực rất nhẹ, ngón tay cô gái nhỏ này có chút đỏ, kéo lấy tay áo mà anh chỉ cần dùng chút sức đã phất tay cô ra được. Tay phải Lâm Mộ Đông buông thõng, cánh tay khẽ căng lên, rút ra khỏi tay cô.
Không đợi Diệp chi kịp phản ứng, Lâm Mộ Đông đã đút tay phải vào túi áo, sờ vật gì đó mà nắm chặt lại, nắm thành quyền đưa ra trước mặt Diệp Chi. Diệp Chi do dự một chốc, thử dịch ý nghĩ của Lâm Mộ Đông, giơ tay nắm lấy. Một viên kẹo nằm trong lòng bàn tay cô. Là kẹo trái cây bình thường, được gói bằng giấy gói trong suốt, ánh mặt trời chiếu qua, liền tỏa ra bảy màu lấp lánh đẹp mắt.
“Không có gì đáng xem cả.”
Ngữ khí của Lâm Mộ Đông bình tĩnh:”Trở về thôi, bên ngoài lạnh.”
Lời anh không lạnh lùng, chỉ như là trình bày một sự thật không có gì để tranh luận. Dù cho thời gian Diệp Chi đến đội bắn súng không lâu, cũng đã bên cạnh người này tổng kết ra kinh nghiệm—mỗi khi Lâm Mộ Đông dùng ngữ khí này, ít nhất thêm nửa khắc thì trước mắt việc này chẳng thể thảo luận thêm nữa. Sau này còn có cơ hội.
Diệp Chi luôn có tính kiên trì, không chỉ vì thất bại một lần mà nhụt chí. Đang định bước nhanh chân hơn, thân hình bên cạnh bỗng sượt qua, theo bản năng mà kinh hô lên:”A—”
Đám người kia thẹn quá hóa giận, Lâm Mộ Đông phản ứng rất nhanh, tức khắc xoay người lại, tay phải giơ lên đã chuẩn bị phòng đánh lén, động tác lại ngừng lại một chút.
Lúc này cô gái này hoàn toàn bị dọa sợ, thân ảnh khẽ run rẩy, không ngừng muốn chạy đến chỗ Lâm Mộ Đông trốn, hàng lông mi dày dài ngân ngấn nước mắt,sau đó nước mắt Diệp Chi không ngừng rơi xuống. Cô khẽ khóc nấc lên, tay Lâm Mộ Đông chợt tách cánh tay tên tóc đỏ ra
Cũng không biết anh dùng lực như thế nào, đã khiến cho bờ vai hắn bị vặn vẹo, biến thành một tư thế mà cánh tay người bình thường không hề có.