Editor: Aissss
Beta: Dâu Tây
_____________
Trước ngày Quốc Khánh, Lâm Ỷ báo tên bản nhạc dự kiến. Cô chọn bài này theo gợi ý của Chu Việt. Đối với cô mà nói, bản nhạc này không quá khó, hơn nữa còn tương đối quen thuộc với mọi người.
Chu Việt cho rằng bản nhạc khó đến đâu, người ngoài nghề nghe cũng không hiểu, chắc chắn không thể hấp dẫn bằng việc cô tiện tay đàn khúc “Hôn lễ trong mơ.”
Trước kia, Chu Việt tưởng “Hôn lễ trong mơ” là một tuyệt phẩm. Sau này cậu mới phát hiện ra ‘tuyệt phẩm’ kia chỉ là bản nhạc nhập môn, đơn giản đến mức Lâm Ỷ không thèm đàn đến.
Lâm Ỷ nghĩ qua cũng thấy đúng, dù sao đây chỉ là buổi diễn văn nghệ trong trường, không phải thi lên cấp hay tranh tài, khoe khoang không có ý nghĩa, tốt nhất nên chơi một bản mà mọi người đều có thể cảm được.
Trước khi tiếng chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên, sau mười phút bàn bạc, cô và Chu Việt quyết định chọn bản “Moonlight” của Debussy.
Lúc chuẩn bị đi du lịch, nghe tin Lâm Ỷ tham gia biểu diễn văn nghệ, mẹ Lâm lập tức vui vẻ đưa cho Chu Việt một bao lì xì, nhờ cậu giám sát Lâm Ỷ luyện đàn.
“Chu Việt, mấy ngày Quốc Khánh con trông Lâm Ỷ giúp dì, đừng để con bé ra ngoài chơi, bao giờ về dì mua đồ ăn ngon cho hai đứa.”
Lâm Ỷ không phục: “Mẹ! Con tham gia biểu diễn văn nghệ thì liên quan gì tới Chu Việt, sao cậu ấy lại có lì xì?”
Mẹ Lâm: “Cho con, con toàn đi mua đồ ăn, đến lúc đó lại không mặc vừa đồ.”
Lâm Ỷ: “…” Đúng là quá mệt mỏi.
Cô sờ nhẹ bụng, nhìn kĩ sẽ thấy phần thịt thừa, lúc ngồi còn bị trùng xuống.
Lâm Ỷ: “Tôi muốn giảm cân.”
Chu Việt dùng ngón tay cái ấn vào thịt mềm trên bụng cô, nói: “Đừng giảm, vẫn ổn mà.”
Lâm Ỷ: “Vậy cậu cho tôi bao lì xì mẹ vừa đưa đi.”
Chu Việt không nói tiếng nào đứng lên rời đi. Lâm Ỷ đứng sau tức giận trợn mắt.
Bây giờ mới là tháng mười, còn ba tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, không nhất thiết là phải tập đàn vào ba ngày này.
Ngày Quốc Khánh đầu tiên, Lâm Ỷ đi chơi với Kim Lộ Lộ, Chu Việt cũng có hẹn chơi bóng với Đổng Hạo Thâm.
Chu Việt mặc áo bóng rổ đen trắng, chạy nhanh trên sân, chưa gì cả người đã đổ đầy mồ hôi.
Mặc dù không phải là thành viên của đội bóng rổ, nhưng cậu lại có ưu thế chiều cao và thể lực tốt. Chơi một buổi chiều, cậu ghi được khá nhiều điểm. Bởi vì địa điểm chơi là sân bóng ngoài trời nên chẳng mấy chốc đã có khá nhiều người vây xem.
Đối với hầu hết các cô gái, cái mà họ quan tâm trong mỗi trận đấu không phải là ai ghi được nhiều điểm, mà là ai đẹp trai hơn.
Cùng là động tác kéo vạt áo lau mồ hôi, Chu Việt làm thì giống phong cảnh tươi mát, người khác làm là cả người thô tục.
Chu Việt chơi bóng đến tận buổi tối, lúc nghỉ ngơi, có vài người đến đưa nước và khăn mặt nhưng cậu đều không nhận. Cậu kéo vạt áo lên lau, cơ bụng thấp thoáng lộ ra làm các cô gái xung quanh đều ngượng ngùng.
Cậu nhíu mày, quay lưng về phía đám đông.
Đổng Hạo Thâm là người biết qua lại, thoải mái rót đống nước vừa được tặng, sau đó ôm Chu Việt thì thầm: “Mục đích chính chơi ở sân bóng kiểu này là được mọi người chú ý, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng!
Chu Việt: “Không chơi nữa.”
Đổng Hạo Thâm: “Thôi mà! Đừng đừng, sân bóng vẫn chưa đóng cửa, chơi thêm tí nữa đi!”
Chu Việt gỡ gông cuồng xiềng xích đang bám vào người ra, cầm điện thoại trên ghế rời đi: “Đi đây.”
******
Về đến nhà, Chu Việt phát hiện bên trong tối đen, đến khi nhìn thấy đôi giày ở cửa, cậu mới chắc chắn Lâm Ỷ đã về.
Nhưng không hiểu tại sao cô lại không bật đèn.
Câu cũng không bật đèn, lẳng lặng đi qua hành lang, nhìn thấy cửa phòng Lâm Ỷ đang mở, không gian yên tĩnh không có bóng người.
Trong khi đó, phòng cậu lại đóng cửa, khe hở dưới cửa chiếu ra tia sáng vụn vặt.
Cậu chậm rãi vặn cửa đẩy ra thì thấy Lâm Ỷ đang ngồi trước máy tính, cả phòng chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng.
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Ỷ, nhưng lại thấy hình ảnh video tương đối quen thuộc.
Hôm nay lúc đi dạo phố với Kim Lộ Lộ, hai người nói chuyện cả một ngày, đề tài từ trường học đến các anh đẹp trai, từ các anh đẹp trai đến phim truyền hình, từ phim truyền hình cho đến phim điện ảnh, cuối cùng từ đó lại nói đến những phim hành động không thể miêu tả.
Tự nhận là hai bạn nhỏ tò mò hiếu học, hai người âm thầm lên kế hoạch về nhà vụиɠ ŧяộʍ xem một vài bộ cho bắt kịp xu thế.
Kim Lộ Lộ phiền não không biết phải tìm ở đâu, Lâm Ỷ đã quả quyết bảo cô ấy đừng lo lắng.
“Yên tâm, đến lúc đó mình gửi cho cậu.”
“Hả? Vậy cậu định tìm nó ở đâu?”
“Cậu đừng quan tâm, mình nói được là được.”
Đến tuổi dậy thì, không thể nào có chuyện trong máy tính của con trai không có vài bộ “hành động”.
Lâm Ỷ biết hôm nay Chu Việt sẽ đi chơi bóng, không có gì bất ngờ thì chắc chắn cậu sẽ chơi đến lúc sân bóng đóng cửa. Vậy nên cô đã hiên ngang dùng máy tính của cậu, tìm từ ổ C đến ổ F, ngay cả tài liệu để ẩn cũng không tha, không ngoài dự đoán, cuối cùng cũng mò được mấy bộ Chu Việt cất giấu.
Lâm Ỷ cẩn thận phân loại các tập video, tìm bộ vừa được truy cập gần nhất gửi cho Kim Lộ Lộ.
Lúc này đầu óc cô đột nhiên nảy số, được xem gần đây mà không bị xóa, không phải là bộ Chu Việt thích thì cũng là bộ cậu cực thích.
Trước khi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật điện ảnh và truyền hình đặc sắc này, để phòng ngừa trường hợp xấu, Lâm Ỷ cố ý tắt hết đèn ở hành lang và phòng khách, như vậy nếu Chu Việt về nhà bật đèn, cô sẽ sớm phát hiện ra.
Tuy nhiên cô chưa bao giờ nghĩ tới, Chu Việt lại không làm theo lẽ thông thường.
Lâm Ỷ đeo tai nghe, quần áo của hai người trong video không đủ che thân, giọng nói nhỏ vụn truyền ra, Lâm Ỷ vừa khẩn trương vừa xấu hổ, ngón chân co lại, không hề phát hiện ra trong phòng đã có thêm một người khác.
Đôi chân trắng sáng trong máy tính chuyển động tới lui, Lâm Ỷ không kiềm chế được, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Wechat cho Kim Lộ Lộ.
[Lộ Lộ, cậu xem chưa?]
Đối phương trả lời ngay lập tức: [Đang xem, cậu không xem à?]
[Đang xem….]
Lâm Ỷ hít một hơi thật sâu, tầm mắt di chuyển trở lại màn hình, lần này quần áo nửa che nửa hở không còn nữa, tiêu chuẩn HD không che kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác, cô xem chăm chú đến mức đầu muốn nổ tung, càm thấy các lớp sinh lý trước kia đều vô dụng.
Cô cầm lon coca trong tay lên uống một ngụm.
Không được bao lâu, cô lại không nhin nổi, gửi tin nhắn cho Kim Lộ Lộ.
[Cái kia trông vừa đen vừa xấu.]
Kim Lộ Lộ trả lời: [Cậu đã xem đến đoạn phía sau rồi à, bên mình còn chưa cởϊ qυầи áo.]
Lâm Ỷ như ngồi trên đống lửa, cả người không được thoải mái, hai mắt như bị vấy bẩn. Cô muốn tắt video, nhưng lòng hiếu kì lại bảo cô xem tiếp.
Động tác không hề đẹp, âm thanh đứt quãng không rõ là thoải mái hay khó chịu của nữ chính truyền ra, làm đầu cô tê buốt.
Kim Lộ Lộ: [Mẹ kiếp, cái kia đúng lag vừa đen vừa xấu!]
Lâm Ỷ: [Đúng không?]
Kim Lộ Lộ: [Nhưng chất lượng quay chụp vô cùng sắc nét ha ha ha ha!]
Lâm Ỷ nói thầm: “Còn phải nói, đây là video Chu Việt yêu thích nhất mà.”
“Ồ? Sao cậu biết đây là video tôi thích nhất?”
Hơi thở ấm áp phả tới từ má phải, thoang thoảng mùi mồ hôi.
Cả người Lâm Ỷ cứng đờ, căn bản không thể khống chế được biểu cảm, cô ra vẻ bình tĩnh quay đầu thì thấy Chu Việt đang dí sát mặt vào cô.
Ánh mắt của cậu chứa đựng gì đó khó có thể diễn tả, lúc Lâm Ỷ nhìn qua mới chợt biến mất. Cậu cười như có như không, hơi thở nhẹ nhàng áp vào mặt cô.
Âm thanh trong tai nghe vẫn tiếp tục phát, giọng nữ chính tựa như không thở nổi, Lâm Ỷ cảm thấy cô cũng không thở nổi.
Chu Việt tháo tai nghe của cô ra đeo vào tai mình, mặt vẫn cười nhẹ nhìn Lâm Ỷ.
Cậu thì thầm: “Sao cậu biết tôi thích cái này?”
Giọng Lâm Ỷ miễn cưỡng coi như bình tĩnh: “Cậu về từ bao giờ?”
Chu Việt không trả lời, giống như chờ cô trả lời câu hỏi của cậu trước. Lâm Ỷ mím môi, cảm thấy xấu hổ: “Tôi không biết, nhưng tháng trước cậu vừa xem qua….”
“Lúc bọn họ bắt đầu cởϊ qυầи áo.” Lần này Chu Việt trả lời câu hỏi của cô.
Lâm Ỷ xấu hổ, mặt mũi đều cứng đờ.
Cậu nhìn thoáng qua máy tính, lại nhìn về phía Lâm Ỷ: “Xem thời gian truy cập à?”
Lâm Ỷ không dám nhìn thẳng vào máy tính, cũng không dám nhìn cậu, ánh mắt nhìn lung tung: “Ừ.”
Quá lợi hại, vừa tìm đã tìm được cái mà cậu xem mấy năm cũng không nỡ xóa.
Chu Việt ngồi trên giường, một tay đặt lên lưng ghế phía sau Lâm Ỷ, tay kia vươn ra lấy lon coca, cả người cô như bị ôm vào lòng cậu.
Lâm Ỷ ngước mắt nhìn yết hầu Chu Việt di chuyển lên xuống, uống hết lon coca của cô.
Cô đứng dậy, chạm nhẹ vào tóc mình với ý định ra khỏi phòng: “Cậu xem đi, tôi đi đây.” Chu Việt kéo cô lại: “Tôi xem với cậu.”
Đâu phải phim kinh dị, xem cùng làm gì chứ.
Lâm Ỷ cười gượng: “Ha ha, không cần, tôi cũng không muốn xem lắm, tôi về phòng trước đây.”
Điện thoại Lâm Ỷ lại vang lên, là tin nhắn của Kim Lộ Lộ, Chu Việt cầm lên, dùng vân tay mở khóa.
[Cậu tìm ở đâu ra vậy ha ha ha, sao mình cảm thấy dáng người của nữ chính khá giống cậu, nhất là đôi chân!]
Chu Việt tránh khỏi đôi tay đang muốn lấy lại điện thoại của Lâm Ỷ, dùng giọng điệu của Lâm Ỷ trả lời Kim Lộ Lộ: [Ừ, mình cũng thấy rất giống.]
“Cậu gửi gì cho Lộ Lộ thế?” Cuối cùng sắc mặt Lâm Ỷ cũng thay đổi, thẹn quá hóa giận, dùng sức đạp Chu Việt, giật lấy điện thoại trong tiếng hét đau đớn của cậu.
Cô vội vàng vào đọc, chợt cảm thấy đầu bốc khói xanh, mặt còn đỏ hơn cả lúc chạy bộ.
“Chu Việt!!!”