Thiên Thịnh năm thứ mười chín, Đại Hạ bị công phá, vó ngựa sắt đạp vỡ biên giới Đại Hạ, máu chảy thành sông, tiếng kêu vang khắp trời đất.
Cung điện vàng ngọc tráng lệ huy hoàng ngày xưa nay lại bị kẻ thù ngoại bang thô bạo tàn phá, không chút thương tiếc đạp đổ.
Một đám cung nữ bị binh lính bắt được xé hết quần áo đè ở dưới thân tùy ý lăng nhục, cung điện vốn dĩ trang nghiêm và yên tĩnh nay lại bị biến sân chơi cho thú vui dâʍ đãиɠ, khắp nơi đều là tiếng nữ nhân than khóc la hét cùng với những tiếng thở dốc đầy hưng phấn của bọn nam nhân.
Lý Đường Khê hóa trang thành thái giám, khẩn trương nhìn ngó xung quanh, vụиɠ ŧяộʍ chạy trốn khỏi hoàng cung.
Dọc theo đường đi tất cả đều là những thân thể trần trụi trắng như tuyết, Lý Đường Khê nhìn thấy tất cả trong lòng nổi lên đau xót khó chịu vô cùng, nhưng nghĩ đến nếu như không nhanh chóng thoát khỏi đây thì số phận của nàng cũng giống như bọn họ, nàng như được cổ vũ trong lòng lập tức tăng thêm một cỗ dũng khí.
Chưa kịp đi ra khỏi cửa cung, vài tên lính canh đã phát hiện một thân hình mảnh mai lả lướt ẩn trong trang phục thái giám, mấy tên lính nở nụ cười dâʍ đãиɠ, bất động thanh sắc lặng lẽ tới gần Lý Đường Khê, đột nhiên từ sau lưng ôm lấy nàng.
Lý Đường Khê giật mình sợ hãi, vài bàn tay dầu mỡ chạy loạn ở trên người nàng, kéo nàng vào trong góc, thô lỗ xé rách quần áo nàng.
Lý Đường Khê thân là công chúa của một nước, đã khi nào phải chịu qua khuất nhục như vậy, nàng dùng sức giãy giụa, mấy tên lính canh thấy thể liền cầm chặt, chế trụ tay chân của nàng, kéo xuống chiếc yếm hồng nhạt thêu hoa, bầu ngực căng tròn của nữ nhân lộ ra trong không khí, thắp sáng đôi mắt của bọn lính canh, chúng như những con chuột dơ bẩn thi nhau lao đầu vào chiếc bánh bao mềm mại, thay phiên nhau dùng sức nắn bóp.
Sau khi bị vài tên lính thay nhau đùa bỡn, quần áo trên người Lý Đường Khê trở nên xộc xệch, một tên lính thậm chí còn dùng tay lôi kéo đỉnh vυ' hồng nộn của nàng, một tên khác lại dùng sức nắn bóp bầu vυ' tròn trịa thành đủ loại hình dạng, mắt thấy binh lính đem bàn tay hướng về chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh cuối cùng còn sót lại, Lý Đường Khê tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đột nhiên một tiếng ngựa hí vang lên bên tai, một chiếc áo choàng đen viền bạc bay lên che kín thân thể gần như lõα ɭồ của nàng.
Lý Đường Khê vội vã nắm lấy áo choàng, mở mắt ra, chỉ thấy một người nam nhân khí chất bất phàm cưỡi trên con ngựa màu đen uy phong, ánh mắt nghiêm nghị từ trên cao nhìn xuống nàng, môi mỏng nhấc lên.
“Công chúa hãy sửa sang lại một chút thân mình đi.”
Mấy tên lính canh thấy người nam nhân này thi nhau quỳ xuống dập đầu bái kiến.
“Bùi tướng quân!”
Lý Đường Khê cuống quít cúi đầu siết chặt áo choàng sửa sang lại quần áo, xiêm y của nàng đã bị xé đứt, chỉ có thể tùy tiện buộc lại tạm thời che đi bộ ngực trắng nõn của mình.
Nàng bọc lại áo choàng hoảng loạn đứng lên, ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn về Bùi tướng quân, người đang đứng trước nàng.
Bùi tướng quân đưa một bàn tay về phía nàng, khóe môi nở nụ cười giễu cợt, nhưng bởi vì hắn sinh ra đã vô cùng soái khí, cho dù như vậy cũng không mang lại cảm giác ngả ngớn, mà ngược lại càng tăng thêm khí chất phong lưu. “Công chúa, đi thôi, ta mang ngươi đi bái kiến hoàng thượng.”
Lý Đường Khê trong lòng đau xót, biết chính mình chung quy vẫn là không thể tránh khỏi một kiếp này, nàng yên lặng cúi đầu, đem bàn tay giao cho Bùi tướng quân, cánh tay mạnh mẽ của người nam nhân chỉ cần dùng ít sức lực liền có thể kéo Lý Đường Khê lên lưng ngựa.
Lý Đường Khê sợ hãi hô lên một tiếng, hoảng loạn siết chặt tấm áo choàng trên người, nhưng không kịp, vẫn có một ít phần da thịt tuyết trắng lộ ra ngoài lấp ló sau áo choàng đen, người nam nhân ôm chặt nàng vào trong ngực, hơi thở ấm áp chậm rãi phun trên vành tai hồng hào.
“Công chúa nên ngồi cẩn thận.”Các bạn tham gia group để trò chuyện, đọc những bộ truyện hay của team mình nhé: https://zalo.me/g/cqgjer965
Người nam nhân vừa dứt lời liền kéo cương phóng ngựa đi, một bàn tay gắt gao nắm lấy eo Lý Đường Khê, cách một lớp vải dệt mỏng manh từng trận ấm áp không ngừng truyền đến lòng bàn tay hắn.
Lý Đường Khê càng thêm bất an, nhưng mới vừa giật mình, ngón tay người nam nhân liền không thành thật chui vào lớp áo choàng phía bên dưới, xuyên qua chiếc yếm hồng nhạt thêu hoa, chơi đùa hai vυ' đẫy đà của nàng.
Lý Đường Khê cảm thấy vô cùng khuất nhục, lại nằm trong lòng ngực hắn không dám động đậy, sợ bị càng nhiều người thấy được phong cảnh bên dưới lớp áo choàng.
Người đàn ông càng thêm hung hăng, muốn một tấc lại đòi một thước, đầu ngón tay nắm lấy đầṳ ѵú nàng, vân vê lôi kéo, một cái tay khác trực tiếp mò xuống phía dưới, sờ soạng lông mao thưa thớt của nàng, Lý Đường Khê né tránh ngón tay hắn, người nam nhân cong môi cười, bàn tay thế nhưng thật sự luồn sâu vào trong qυầи ɭóŧ của nàng, tách ra môi âʍ ɦộ mềm mại, bắt đầu vỗ về chơi đùa âm đế tinh xảo.