Nhỏ Con

Chương 20: Cô đơn

"Thích không?"

"Em thích thì chúng ta làm giao dịch đi. Em cho tôi hôn một cái, tôi cho em sờ tôi một ngày, em thấy sao?"

"Hôn chỉ mấy giây, mà sờ lại một ngày. Giao dịch này em không hề lỗ đi"

Tên sói đuôi to cứ ngoe nguẩy đuôi hòng dụ bé con vào hố lửa ngay trước mặt. Nghe thì thấy Phil rất thiệt thòi, nhưng tính ra hắn lại là người được lợi nhiều nhất . Vừa được hôn bé con, lại vừa được bé con tẩm quất. Bản thân hắn chỉ sợ không kìm nổi thú tính mà vồ lấy nuốt em vào bụng đi.

"Em thích..em cũng muốn có"

"Nhưng mà không được hôn bừa bãi đâu, ba nói hôn chỉ dành cho người mình yêu thôi. Hôn bậy sẽ làm người khác khó chịu, chỉ có người xấu mới làm điều người ta không thích thôi"

Em nhăn mày, miệng nhỏ chu ra, làu bàu đọc từng câu ba dặn. Gương mặt búng ra sữa cùng lời nói thốt ra đầy triết lí, khiến ai nhìn vào cũng hết lòng cưng chiều. Em như thế này, có hôn bừa người ta cũng sẵn lòng đưa mặt ra cho em hôn, có những kẻ ngu mới cảm thấy khó chịu. Có khi họ còn ép em dí khuôn miệng xinh xắn của mình vào mặt người ta luôn.

"Nhưng mà anh là ai vậy? Đây là nhà của dì , sao anh vào được?"

"Đừng nói anh là..." Sau khi thắc mắc, đôi mắt em mở lớn, sững sờ nhìn Phil, em như nhận ra điều gì đó kinh khủng. Miệng không nói tiếp nhưng khuôn mặt lại hiện rõ hai chữ ăn trộm, làm ai kia thở dài thườn thượt, không biết nói gì với bé con này.

"Tôi là con của bà. Tôi qua đây thăm mẹ nên tạm thời sẽ ở đây luôn. Bà ấy ở tiệm bánh cả ngày vì đang có mẫu bánh mới, có thể sẽ bận một khoảng thời gian đi"

"Em cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Có ăn trộm nào vào nhà người ta ăn ngủ, thậm chí còn tiếp đón người khác vào nhà mà không sợ hãi hay trốn không?"

Nhếch một bên mày, Phil chấn vấn trước sự ngốc nghếch của bé con trước mặt. Cũng gọi là có chút cảnh giác, nhưng mà suy nghĩ lại không logic một chút nào.

Nói đi cũng phải nói lại, cũng không trách em được. Gặp một kẻ như Phil, nhìn vào không nghĩ hắn tâm thần, thì chắc chắn cũng là kẻ có vấn đề về thần kinh. So với việc ôm hôn, siết chặt, làm nũng với người mới gặp lần đầu, thì việc hắn vào nhà người khác, rồi ăn ngủ ở đó một tuần chắc cũng không ai cảm thấy lạ.

Vừa điên vừa biếи ŧɦái, hắn cái quái gì cũng làm được.

"Vậy là dì không về nhà luôn sao? Tuần này không được gặp nhau rồi..."

Bĩu môi, em phụng phịu như hờn dỗi, nhưng câu nói từ miệng lại không mang theo chút oán trách nào. Bé con ngay từ nhỏ được dạy bảo quá tốt, nên luôn có suy nghĩ bản thân không được làm phiền đến người khác.

Dù buồn chán đến mấy, em cũng không giống những đứa trẻ khác, có thể tự chơi một mình. Vài người nhìn vào thì thấy bé con này quá ngoan, quá giỏi, ba mẹ lẫn người thân bên cạnh lại thấy thương xót cho em.

Sự trưởng thành của em phải gắn bó với đau đớn và cô đơn gần như cả quá trình, em không có sự lựa chọn, em chỉ có thể chấp nhận nó để được ở bên những người thân yêu của mình. Chấp nhận và không đòi hỏi là thứ đã thấm nhuần trong tư tưởng của bé nhỏ, dù không muốn, em cũng buộc phải chấp nhận.

Em thật sự rất cô đơn