"Nhà đẹp đấy" vừa xách vali, vừa nhìn xung quanh. Phil nhận ra mẹ hắn khá thích trưng ảnh trong nhà.
Những bức ảnh về hoa là nhiều nhất. Một vườn hoa, nơi cánh đồng hoang vắng, cùng ánh sáng tràn ngập như khiến ngôi nhà của mẹ đầy ắp ấm áp.
Ngơ ngẩn ngắm nhìn ảnh, phil khẽ khựng người khi nhìn thấy em. Bé con trong bức ảnh tay cầm kem, ngồi trên xích đu mỉm cười. Những tia sáng đằng sau như bao phủ lấy em, ôm chặt em mà vỗ về.
Khẽ lia mắt khắp nhà tìm kiếm hình bóng của em qua những bức ảnh. Phil nhận ra rằng ngoài hoa, em chiếm gần một nửa cuộc sống của mẹ hắn.
Mỗi hình ảnh là từng hành động, từng cử chỉ thân thương của em dành cho mẹ hắn. Ánh mắt mẹ hắn không rời mà âu yếm nhìn em, họ như một cặp mẹ con vậy.
Hắn biết, vì bà cũng nhìn hắn như vậy. Ánh mắt đầy yêu thương, nhưng cũng đầy chờ mong người đó sẽ nhận ra, sẽ lại gần mà bao trùm tình yêu của họ lên bà. Cho bà cảm nhận cảm giác được yêu.
Từng khoảng khắc từ nhỏ đến lớn của em đều được bà khắc sâu trong ảnh, không một khoảng khắc nào bà bỏ qua. Nếu phải nói thì ảnh của bà ánh sáng luôn luôn xuất hiện, thứ ánh sáng chói mắt làm Phil nghẹn lại. Hắn như ngưng thở.
Em ở đó, vẫn luôn ở đó. Nhưng hắn lại không nhìn thấy em.
Em như ngôi sao trên bầu trời rực rỡ. Hắn lại như màn đêm bao trùm cả một khỏang trời. Hắn cứ mong em sẽ vì hắn mà soi sáng đêm tối. Nhưng có lẽ vì sợ hãi mà em từ một ngôi sao trở thành mặt trời soi sáng cả vạn vật.
Em mang lại ánh sáng cho mọi người. Nhưng lại không thèm bố thí cho hắn dù chỉ một ánh nhìn.
Hắn và em. Mặt trời và ban đêm. Vĩnh viễn không gần nhau...
Nắm chặt bàn tay thầm kiên quyết có em. Tôi ôm chặt em vào lòng. Nhốt em vào nơi mà tôi có thể nhìn thấy, chạm tới được em. Có vậy, tôi mới yên lòng.
Nhẹ vươn tay vuốt ve người trong ảnh, Phil mỉm cười với em. Hai người như đối mặt mà nhìn nhau thắm thiết. Thân ảnh một lớn một nhỏ như hòa vào nhau, ai nhìn vào cũng tưởng phil đang nhớ về người yêu nhỏ của hắn.
Mẹ hắn biết rõ, rằng con mình trót trao trái tim cho thiên thần bé nhỏ kia. Bản thân bà luôn mong rằng hắn sẽ mang tới hạnh phúc cho người hắn yêu.
Nhưng bà cũng không nỡ đẩy bé con vào vòng tay hắn. Vòng tay hắn quá lớn, nhưng cũng đầy nguy hiểm, bão tố. Ánh mắt Phil chứa đầy yêu thích nhưng cũng quá đỗi cố chấp mà nhìn em.
Sau những gì xảy ra, bà như sợ hãi trước thứ gọi là tình yêu này. Thứ tình cảm nồng nhiệt, khiến tuổi trẻ hết mình mặc kệ bao lời khuyên răn, dù tổn thương vẫn đắm chìm vào nó. Nhưng đồng thời cũng khiến người ta đầy dứt khoát, quay đầu đi bỏ mặc tất cả.
Sau cùng, người hạnh phúc nhất lại là người biết đúng lúc. Họ biết tối hoa sẽ nở mà đến ngắm. Họ miệt mài chăm sóc, nhưng cũng ngưng trồng khi biết hoa không thể nở. Tất cả đều vì biết không có kết quả, nên họ tự tìm cách gặp một điều mới để thay đổi bản thân, làm chính họ hạnh phúc hơn.
Nhưng con bà thì khác. Ánh mắt, hành động của Phil đều hướng về mình em. Hắn thà để em hận mình còn hơn nhìn em vui bên kẻ khác. Với hắn, em là hạt giống nảy mầm trong tim. Hắn quyết buộc em bên cạnh mình cả đời, dù linh hồn em có từ từ mà thối rữa.
Đau đớn có tôi xoa dịu em, bé con của tôi.