"Bé con ở nhà vô cùng ngoan. Thầy giáo cứ khen bé mãi đấy" Mẹ em cười tít cả mắt, nức mũi khen con mình với chồng.
Ông mỉm cười, im lặng nghe hai bảo bối của mình trò chuyện. Có lẽ hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ông là yêu đúng người yêu mình. Người đó cùng mình sinh ra một mầm non nhỏ vô cùng yêu ba mẹ.
Xen lẫn hạnh phúc là nỗi niềm lo lắng cho bé con mình. Dạo đây ông cứ đứng ngồi không yên, tinh thần hay bồn chồn lo lắng. Cứ nghĩ là do quá nhiều công việc đâm ra nhớ nhung gia đình nhỏ nên ông không suy nghĩ nhiều.
Bên này gia đình yên ấm. Bên cạnh một gia đình nhỏ cũng xuất hiện.
Phil mang đầy hai vali đứng trước nhà mẹ hắn mà huýt sáo cảm thán. Rời khỏi ba hắn với hai bàn tay trắng và một ít tiền dành dụm, vậy mà giờ bà lại sống trong ngôi nhà ở một khu có tiếng như này đây. Chắc hẳn ông trời cũng đồng ý cho bà xa ông ta. Cơ ngơi như này thì quay lại làm gì cơ chứ.
Tay trượt điện thoại gọi cho mẹ. Phil thảnh thơi ngó nghiêng xung quanh. Mỗi nhà đều có một khoảng sân riêng rất rộng, nên một vài nhà có trồng hoa và những cái cây rất to.
Đúng là đất lành chim đậu, đầu phil nghĩ đến câu này khi hắn nhìn thấy một sân vườn vô cùng dễ thương. Hẳn ai đi ngang con đường này đều bị thu hút mà đứng lại ngắm khoảng sân nhỏ đầy các loại chim thay nhau đậu mà ríu rít cả ngày này.
Trong sân có một cái ao nhỏ, nước trong vắt còn có một đàn cá đủ màu bơi lội. Xích đu màu xanh lá dựng dưới một tán cây xum xuê, trải rộng che khuất đi cái nóng nực. Hai bên được trồng vô số loài hoa, chúng lớn lên vô cùng khỏe mạnh, đua nhau khoe sắc.
Dễ thương, thu hút như vậy, còn không phải là ngôi nhà của bé con sao. Ngôi nhà vẫn y hệt như xưa.
Tiếng chuông vang lên rồi lại bị từ chối khiến phil bực dọc mà thẳng chân đạp mạnh một cái vào cửa. Tiếng đạp to tới nổi mẹ hắn phải từ trong nhà chạy vội ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy con mình qua mắt mèo. Bà mừng rơn mở cửa ôm chầm lấy hắn, mà quên mất ai đó đã từng dọa khóc bé con mà bà chăm chút, cưng chiều.
"Lâu rồi không gặp con vẫn ngang tàng như vậy. Ông ta bày con đá cửa nhà người ta để chào hỏi sao?".
Giật mình nhớ lại thái độ khi nãy. Bà vội buông phil mà mở miệng trách móc, vẫn không quên móc mỉa ba hắn.
"Còn không phải mẹ không nghe điện thoại sao. Đừng biện hộ lý do. Ở ngoài này con vẫn nghe thấy tiếng điện thoại mẹ kêu đấy".
Thái độ hống hách, cùng một bên chân mày nhếch lên chắc vấn, làm bà chột dạ xoa mũi mà im lặng.
"Không vào nhà?. Ngoài này nóng như vậy, thì ra mẹ để bụng con đá cửa mà cho con ở ngoài, không cho vào trong".
"Người đẹp mà xấu tính quá đấy".
"Vào nhanh thằng nhóc thối. Mở miệng ra nói còn không sợ người ta đánh chết con". Mở cửa trong sự bực tức bà đi thẳng vào nhà.
Ở cùng với thằng con này chút nữa, bà không chắc sẽ giữ được bình tĩnh mà đôi co với hắn mất. Lớn rồi mà hai người gặp nhau là y hễ con nít cấp một. người kia tới một câu, người nọ trả lại một câu.
Thầm chửi nhỏ con mình trong đầu. Dù sao tật mồm thối này không phải từ bà mà ra. Xấu tính như này không có vợ thì cũng đừng có về mà trách.