Xuyên Đến Tộc Người Chim Làm Ruộng

Chương 4: Rễ xanh

Ngạn hơi nhíu mày, ánh mắt khẽ liếc qua chiếc eo thon thoáng hiện cơ bụng của Bạch Vu, trên mặt đầy không vẻ không tin tưởng.

Bạch Vu mặc hắn ta đánh giá: "Thật mà, em sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon."

"Em làm khi nào, trong mơ hả?"

"Không sai biệt lắm."

Chuyện đời trước cũng chẳng khác nằm mơ là mấy nhỉ?

Ngạn cười khẩy: "Ta không tin."

"Mang về thử một lần thì biết ngay ấy mà." Bạch Vu khẽ chớp đôi mắt ngập tràn sự chân thành: "Ca ca."

Ngạn run rẩy, hai cánh tay sởn hết gai ốc, duỗi tay đẩy cậu ra xa: "Đừng gọi ca, mỗi lần em gọi như thế đều không phải chuyện tốt lành gì."

"Thử xem thôi mà, cho dù không làm ra cũng có tổn thất gì đâu đúng không?"

"Tây Lâm xa quá, còn phải cõng đống rễ xanh nặng trịch này về..." Ngạn nói: "Đào ở đây cũng được non nửa giỏ rồi, dù sao trừ em ra chẳng có ai ăn thứ quỷ này hết."

"Nửa giỏ ít quá, làm thành đồ ăn cũng được có chút éc, sao đủ cả nhà chúng ta ăn được?"

Ngạn không hề lung lay: "Sức khỏe á phụ không tốt, em đừng có gây họa."

Bạch Vu trừng mắt: "Anh chỉ biết xem thường người ta thôi!"

Cánh rừng này có rất nhiều đồ ăn, các á thú nhân đi sâu vào trong thì từ từ tách ra, đến khi hoàng hôn buông xuống mới hội họp.

Bạch Vu đi theo Ngạn, chán nản tìm kiếm thứ có thể ăn được.

Ngạn không chịu đi Tây Lâm với cậu, một mình cậu tới đó cũng không đào được bao nhiêu rễ xanh.

Mặt trời chầm chậm lên cao, chẳng lâu sau đã đến giữa trưa.

Ngạn kéo Bạch Vu đến một gốc đại thụ nghỉ ngơi: "Không phải đào được rất nhiều rễ xanh à, sao em còn xụ mặt ra thế?"

Bạch Vu lười biếng ngước mắt: "Em mệt, không được à?"

"Yếu như sên."

Ngạn chê bai, thế nhưng vẫn móc ra một quả trái cây từ sọt đưa cho em trai.

Hiện tại cả bộ lạc chỉ được ăn hai bữa một ngày, buổi trưa đói thì từ kiếm đồ trong sọt lót dạ, không cần quay về.

Mấy người Bạch Vu bận đến tận lúc mặt trời ngả về Tây mới xong, lúc rời núi vẫn còn một chút xíu nữa mới lấp đầy sọt.

Trong đó phần lớn là nửa giỏ rễ xanh, còn là Ngạn đào giúp.

Bạch Vu hoàn thành mục tiêu, trên đường về còn vừa bay vừa hát.

Rễ xanh chôn sâu dưới đất, lại còn nhiều, đào bằng dao đá vô cùng bất tiện, chủ lực Ngạn mệt bở hơi tai, không còn sức lải nhải với Bạch Vu.

Hai người hội họp với đại đội, bay về bộ lạc, ai về ổ nấy.

Bạch Vu nhìn xuống từ trên không, liếc mắt đã thấy á phụ của mình đang ngồi nhặt rau trước ổ.

Ánh chiều tà dịu dàng bao phủ khuôn mặt thanh tú của á phụ như một bức tranh ấm áp, ngay cả tổ chim cỡ lớn của bọn họ cũng tràn đầy cảm giác nghệ thuật.

Bạch Vu biến về hình người, kéo váy lông vũ, mềm mại gọi: "Á phụ!"

Xuyên ngước mắt lên, mỉm cười đứng dậy nhận lấy cái sọt, cúi đầu xem xét: "Sao hôm nay hai đứa hái được nhiều thứ vậy?"

"Con muốn dùng rễ xanh làm chút đồ ăn." Bạch Vu thả sọt xuống, lắc lắc cánh tay nhức mỏi, đặt mông ngồi trước đống lửa: "Tối hôm qua con mơ thấy một món ăn dùng rễ xanh làm nguyên liệu, cực kỳ ngon!"

Ngạn nhặt rễ xanh trong sọt ra ngoài: "Kêu em ấy ngốc thì cứ chối đây đẩy, sao giấc mơ có thể thành hiện thực được chứ?"

Bạch Vu rên khẽ, duỗi chân ra hơ, mặt dày nói: "Dù sao thì em cũng muốn thử xem."

Ngạn lườm cậu một cái, mặc kệ.

Hai anh em sưởi ấm nghỉ ngơi trong chốc lát, Xuyên đi nấu cơm.

Bạch Vu híp mắt nhìn ánh lửa tí tách, bỗng dưng nghĩ tới chuyện kiếp trước.