[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Quyển 3 - Chương 3

Vào tối trước hôm diễn ra trận thi đấu Slytherin vs Gryffindor, Harry tập trung mọi người ở Phòng Yêu Cầu. Ít nhiều cũng nhờ hè này Hermione và Draco đã phát minh ra máy truyền tin từng được chế ra hồi tham gia Quân Đoàn Dumbledore ở kiếp trước, nhưng mà không còn dùng Galleon làm vật dẫn nữa mà căn cứ theo thói quen của từng người, dùng trang sức hay đồ vật linh tinh gì đó. Của Draco, Blaise, Ron và Harry là kẹp cà vạt, của Hermione và Pansy là khuyên tai. Ron vốn phản đối dùng kẹp cà vạt, vì y không quen ngày ngày đeo thứ này, đáng tiếc cuối cùng vẫn bại trận dưới lời dụ dỗ của Blaise.

"Harry, chẳng lẽ bồ lo mình với Ron sẽ hồi hộp sao? Tuy ngày mai là lần đầu tiên tụi mình được thi đấu chính thức, nhưng mình cho rằng bồ nên tin tưởng tố chất tâm lý của tụi mình." Ôm lấy bả vai của Ron, Blaise đối diện với sắc mặt hơi lo lắng của Harry, cười giả trân, thật ra hắn cảm thấy Harry trông còn hồi hộp với cả hắn.

Bây giờ Ron đã càng ngày càng quen hành động thân mật của Blaise, dù sao mấy hành động này rất thường thấy ở Gryffindor, tuy rằng y cũng chẳng hiểu vì sao thân là một Slytherin, Blaise cũng có hành động như thế. "Đúng đó, Harry, mình thấy bồ mới là người hồi hộp nhất đấy."

"Tuy Giám Ngục cách sân Quidditch rất xa, nhưng mình vẫn không thể yên tâm được. Nhất là lúc thi đấu, hai bồ rất có thể sẽ bay tương đối cao, cộng thêm bầu không khí kích động, náo nhiệt toàn sung sướиɠ này, rất mê hoặc đám Giám Ngục đã bị bỏ đói hơn một tháng nay. Ngày mai hai người tốt nhất mang theo đũa phép bên người, nhớ nhắc các đồng đội của hai bồ cũng mang theo luôn đi."

"Harry, bồ thật sự cho rằng chúng sẽ tới sao?" Nhớ tới chuyện xảy ra trên xe lửa, Hermione cho rằng Harry lo âu là đúng, dù sao sân Quidditch chưa từng thiếu niềm vui. "Vậy lúc đi xem, tụi mình cũng mang đũa phép hết đi, mình sẽ nhắc cả mấy bạn chung phòng với mình, có cần nhắc luôn cả Huynh Trưởng, Thủ Lĩnh Nam Sinh với Thủ Lĩnh Nữ Sinh không?"

"Có thể, dù sao hiện tại Hogwarts đang có hàng trăm Giám Ngục, Rừng Cấm lại chẳng có gì cho chúng nó ăn. Hiệu Trưởng Dumbledore nhất định sẽ tới xem, mình nghĩ chắc cả bốn Chủ Nhiệm cùng các giáo sư khác cũng sẽ không vắng mặt, bọn họ vẫn luôn lo lắng lũ Giám Ngục. Tóm lại, ngàn vạn lần hãy cẩn thận. Blaise, Ron, lúc thi đấu, hai bồ phải đặc biệt chú ý. Từ độ cao mà nói, nếu xảy ra chuyện gì, hai bồ có thể sẽ phát hiện trước tụi mình."

Ngày hôm sau là một ngày không tồi, từ sáng sớm đã thấy ấm áp. Ron với Blaise đã sớm thương lượng, chạy tới phòng bếp mang bữa sáng đến sân bóng ăn, đỡ phải bị Wood và Marcus phá hủy. Trong đại sảnh đường, Harry thấy Ron và Blaise không lặp lại bi kịch năm xưa của cậu, nhất thời có chút oán niệm, vì sao chỉ có mình là bị Wood ép ăn một đống đồ. Còn Draco lại phát hiện, sau lời nhắc nhở trong phòng sinh hoạt chung vào tối qua, các cầu thủ trong đội Slytherin đều đeo một vài dụng cụ phép thuật có tính phòng hộ, còn có một vài học sinh đã đưa trang sức bảo vệ của mình cho các cầu thủ mượn dùng. Có lẽ đây là chỗ tốt của quý tộc, nhà quý tộc nào cũng có đế, mặc dù không có nhiều loại trang sức cao cấp có thể chống lại Giám Ngục, nhưng ít nhất có còn hơn không.

Harry và Draco vẫn ngồi ở dãy đầu tiên, Pansy ngồi cạnh Harry, Goyle và Crabbe chia ra ngồi cạnh Pansy và Draco. Draco vốn muốn để Pansy ngồi cạnh mình, đáng tiếc bị bà hoàng nhỏ tuổi quăng cho một câu "Vì bồ là một tên trọng sắc khinh bạn nên mình cho rằng ngồi cạnh Harry vẫn an toàn hơn" làm cho nghẹn họng. Sau đó, nữ hoàng ưu nhã ngồi xuống cạnh Harry, còn mỉm cười nói tiếp: "Mình tin Harry dù có ở Slytherin thì vẫn là một kỵ sĩ, cho nên mình hoàn toàn không hoài nghi bồ ấy có bảo vệ mình hay không. Mà Draco, bồ chỉ là kỵ sĩ của một mình Harry mà thôi."

Goyle và Crabbe thực sự không định cười thành tiếng, vì Draco bị nghẹn như vậy, cho nên họ chỉ có thể cố gắng nhịn cười, nhịn đến mức mặt vặn vẹo. Draco run rẩy khóe miệng hồi lâu, rồi mới từ bỏ cãi lại, tai hồng hồng quay đầu sang chỗ khác xem cầu thủ hai bên đã lên sân khấu. Harry rất không phúc hậu quay đầu sang nháy mắt với Pansy, trong đôi mắt biếc toàn là đắc ý.

"Ôi Merlin, hai anh đội trưởng còn cãi nhau chưa chán sao?"

Draco lẩm bẩm thu hút nhóm Harry nhìn ra sân, Marcus và Wood lại đấu võ mồm, Blaise hình như đang khuyên bảo Marcus, còn Ron hiển nhiên cũng cố gắng giúp Wood bình tĩnh lại. Cặp sinh đôi lại hi hi ha ha đứng sau lưng Ron, hoàn toàn không có ý định hỗ trợ em trai. Nếu không phải phu nhân Hooch xuất hiện, chẳng biết hai anh đội trưởng này còn đấu võ mồm với nhau đến khi nào.

Theo mười bốn cầu thủ điều khiển chổi bay lên không trung, trận đấu đầy căng thẳng đã bắt đầu. Ron đảm nhận vị trí Thủ Quân, tuy y cũng có thể làm Tấn Thủ, nhưng tất nhiên cặp sinh đôi thích hợp với vị trí đó hơn. Blaise đảm nhiệm vị trí Truy Thủ, Harry lại lần nữa hoài nghi Blaise chọn vị trí này để dễ dàng tiếp cận Ron. Mà sự thật cũng chứng minh, Blaise thật sự có tâm tư quấy rối. Chỉ cần bắt được quả Quaffle, Blaise sẽ liều mạng bay về khung thành sau lưng Ron, còn Ron sẽ đen mặt chuẩn bị trông giữ gôn. Nhưng có đôi khi Blaise chỉ định hấp dẫn lực chú ý của Ron, tới gôn một cái thì đột nhiên truyền quả bóng trong tay cho đồng đội khác, để đồng đội sút gôn. Chắc sau khi kết thúc trận đấu, Ron sẽ lại đấu võ mồm với Blaise.

"Ồ, mau xem đi, Blaise Zabini của Slytherin lại một lần nữa trêu chọc Ron Weasley! Thật không thể không khiến người ta hoài nghi, cậu Zabini rốt cuộc là tới thi đấu hay là tới làm Ron đỏ mặt!" Bình luận viên trận đấu – Jordan – hoàn toàn không cố kỵ giáo sư McGonagall ở sau lưng, một lòng muốn Blaise xui xẻo, bởi vì cậu đã cược Ron sẽ là người tỏ tình trước.

"Blaise liệu có gặp xui không đây?" Pansy quay đầu sang hỏi, nhưng nếu trong mắt cô không có vui sướиɠ xem người ta gặp họa thì sẽ càng tốt hơn.

Draco trợn mắt, bất đắc dĩ vì hành vi cố ý kiếm chuyện này của Blaise. "Ai mà biết được, thân là Truy Thủ, bồ ấy cũng không làm sai, phải xem Ron nghĩ thế nào đã."

"Không phải Blaise rất am hiểu vuốt lông Ron sao, tụi mình cũng không cần nhọc lòng." Harry vui vẻ ăn vặt, trong lòng rất ủng hộ cách làm của Jordan, phải đặt thêm thật nhiều trở ngại cho Blaise, miễn cho cậu bị thua.

"Harry, Harry, vừa nãy hình như mình thấy bên Rừng Cấm có cái gì lướt qua, màu đen. Là Giám Ngục hả?" Cảm thấy kẹp cà vạt hơi nóng lên, vừa mở tin ra, Harry liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Hermione.

Nghe thấy lời truyền, Draco giơ kính viễn vọng lên xem xét hướng trong lời kể của Hermione, quả nhiên có một ít bóng hình màu đen đang bay về phía bên này. "Mình nghĩ, đó đúng thật là Giám Ngục. Chết tiệt!"

"Draco, khán đài Slytherin giao cho bồ, liên lạc với nhóm Neville đi. Đáng chết, Blaise và Ron không thể mang kẹp cà vạt, chỉ mong họ sẽ chú ý tới. Mình đi tìm thầy Dumbledore." Thả đồ ăn vặt xuống, Harry nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, chạy như điên về phía dãy ghế dành cho giáo viên. Ngay từ đầu Harry đã chú ý thấy tất cả các giáo sư đều đến xem trận thi đấu, chắc là do Dumbledore sắp xếp.

Vừa thấy Harry rời khỏi khán đài, Dumbledore liền đoán được Giám Ngục sắp xuất hiện. Biết có khả năng sẽ có nguy hiểm, Dumbledore thật sự không thể tiếp tục xem thi đấu. "Bốn Chủ Nhiệm lập tức chạy tới dãy ghế Nhà mình, sắp xếp cho học sinh chuẩn bị rời đi. Remus, Lockhart, hai cậu đi thông báo cho phu nhân Hooch, phụ bà ấy chuẩn bị cứu trợ cho các cầu thủ."

Lúc phu nhân Hooch thổi còi kêu dừng trận đấu, phần lớn các cầu thủ phản ứng không kịp. Nhưng Blaise đã thấy một đống bóng màu đen từ rất xa đang lũ lượt bay về đây, hắn lập tức ý thức được chuyện Harry lo lắng lúc trước đã xảy ra. Chửi thầm Harry đúng là miệng quạ đen, Blaise ếm cho bản thân một cái Bùa Tạo Âm Vang thông báo cho các cầu thủ lập tức hạ cánh, sau đó hắn bay về phía Ron.

Ron khi nghe thấy giọng của Blaise, y theo bản năng nhìn thoáng qua bầu trời, nhịn không được mắng Fudge ngay tại chỗ. Giám Ngục đã ở rất gần, không đếm được có bao nhiêu vì nhìn qua chỉ thấy một tảng lớn đen nghìn nghịt. Trong lúc ngây người, một cánh tay của Ron bị Blaise túm chặt. Quay đầu lại, Ron thấy trên mặt Blaise đều là nôn nóng và lo lắng, không biết tại sao, y đột nhiên thấy hắn rất đáng tin cậy.

"Ngơ ngẩn gì đó, còn không mau hạ cánh. Chờ Giám Ngục tới hôn bồ sao?" Blaise bực bội, có phải chưa từng thấy Giám Ngục đâu, Ron thế mà dám mất hồn ngay lúc này. Túm lấy tay Ron, Blaise chuyển người qua ngồi lên chổi đối phương, lái cái chổi để Ron và hắn cùng nhau đáp đất.

Ron mơ hồ choáng váng, định cãi lại theo thói quen nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Cúi đầu giúp Blaise khống chế chổi của mình, y cảm thấy mặt hơi nóng. Vì thế, Ron kinh ngạc, lần trước lúc Giám Ngục tấn công xe lửa, không khí rõ ràng rét run, sao giờ y lại thấy nóng nhỉ.

Học sinh bốn Nhà đã dời đi một phần, nhưng phần lớn học sinh vẫn đóng quân trên khán đài. Cứ việc Huynh Trưởng, Thủ Lĩnh Nam Sinh và Thủ Lĩnh Nữ Sinh đang hỗ trợ, nhưng vẫn rất khó để toàn bộ học sinh rời đi trong thời gian ngắn. Harry vốn định chạy đi thông báo cho Dumbledore, sau khi chú ý tới động tĩnh của các giáo sư, cậu liền đứng lại cạnh sân thi đấu, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bầu trời. Draco nhờ Pansy dẫn theo Goyle và Crabbe hỗ trợ sơ tán, bản thân chạy tới chỗ Harry. Mới chạy nửa đường, phát hiện trên mặt đất đầy bóng ma kín mít, Draco ngẩng đầu lên đã thấy hơn một trăm Giám Ngục vây quanh toàn bố sân bóng.

"Expecto Patronum!"

Mấy tiếng hô thần chú cùng lúc vang lên, Thần Hộ Mệnh của Dumbledore, Grindelwald, Harry và Draco gần như đồng thời xuất hiện trên sân thi đấu. Hai con phượng hoàng kéo đuôi thật dài bay lên không trung, Griffin uy vũ phất cánh gào thét vào khán đài gần nhất, Quetzalcoatl mỹ lệ vỗ cánh chạy về hướng khán đài ngược lại với Griffin, trên đường bay còn không quên quăng đuôi dọn dẹp đám Giám Ngục.

"Expecto Patronum!"

Lại thêm một vài tiếng hô vang lên, Thần Hộ Mệnh của các giáo sư khác bắt đầu gia nhập đội ngũ đuổi Giám Ngục, Thần Hộ Mệnh của Hermione, Neville, Pansy, Blaise, Ron, cặp sinh đôi cùng với Percy cũng xoay quanh phía trên học sinh Nhà mình, ngăn cản mấy tên Giám Ngục đã tới gần. Những học sinh khác đã học được Bùa Hộ Mệnh cũng hồi hồn lại, càng ngày càng xuất hiện nhiều Thần Hộ Mệnh đuổi theo đám quái vật mặc áo choàng rách kia.

Cái bóng màu đen như lá chắn bao phủ trên bầu trời sân bóng bắt đầu bị phá thành nhiều mảng nhỏ, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu xuống mặt đất. Mấy tên Giám Ngục chỉ cần xui xẻo gặp phải Phượng Hoàng, Griffin và Quetzalcoatl đều biến mất không tăm tích. Còn nhóm Thần Hộ Mệnh bảo vệ trên đầu các Nhà cũng thành công đuổi đám Giám Ngục tới gần đi. Những tên Giám Ngục bị đuổi kia bay cao lên muốn chạy thì sẽ bị Phượng Hoàng, Griffin hoặc Quetzalcoatl chờ sẵn ở trên tiêu diệt.

Không rõ rốt cuộc qua bao lâu, sân bóng đã sạch bách không còn lấy một tên Giám Ngục, mười mấy tên Giám Ngục may mắn thoát nạn đã chạy trốn rất xa. Hai con Phượng Hoàng cùng hai thần thú đóng quân trên bầu trời sân bóng, mở rộng cánh của mình như uy hϊếp, chờ đám Giám Ngục chạy về Rừng Cấm thì mới như tranh công bay về bên cạnh chủ nhân. Griffin vừa nãy còn rất uy mãnh, vừa trở lại bên người Harry liền trở nên giống mèo con, cọ cọ tóc cậu cho đã rồi mới bằng lòng biến mất. Mà con Quetzalcoatl của Draco dùng đuôi quấn quanh cánh của Griffin, giống như muốn giữ lại đối phương lâu hơn chút nữa, sau khi Griffin biến mất mới biến mất theo. Còn hai con Phượng Hoàng thì lượn một vòng trên đỉnh đầu của Dumbledore và Grindelwald, sau đó mới dùng tư thế thân mật từ từ biến mất.

Phảng phất như đột nhiên hồi hồn lại, bọn học sinh bắt đầu hoan hô ầm ĩ, trong tiếng hoan hô còn kèm theo câu mắng không biết là đang mắng ai. Phu nhân Pomfrey hùng hổ xuất hiện ở cửa lâu đài, bên chân còn đặt một cái rương lớn, mấy con Gia Tinh cũng đang ôm chocolate chờ ở đó. Nhóm học sinh vừa về lâu đài đều phải được phu nhân Pomfrey kiểm tra, đứa nào cần uống thuốc thì uống, không cần thì cũng phải nhận một miếng chocolate thật to từ chỗ Gia Tinh thì bà mới cho đi.

"Albus, có cần ta giúp ngươi đuổi cái tên ngu Fudge kia ra khỏi văn phòng Bộ Trưởng hay không?" Trên đường xuống khán đài, Grindelwald nhìn đôi mắt lập lòe tức giận của người yêu, bản thân cũng nhịn không được bùng cháy. Cho dù ở trong Chiến Tranh Thế Giới lần thứ 2, cụ cũng ra lệnh Thánh Đồ phải bảo vệ thật tốt cho những phù thủy nhỏ tuổi bị liên lụy, thế mà cái tên Fudge này dám sai Giám Ngục đóng giữ trường học.

Dumbledore không trả lời, trầm mặc đi về hướng Harry và Draco vẫn ở lại cạnh sân. Cụ cũng rất muốn cho Fudge xuống đài, nhưng nhất thời rất khó tìm ra được người có thể đảm nhiệm vị trí kia. Quá mức cứng nhắc sẽ rất nhanh bị lật đổ, quá yếu đuối thì sau khi Voldemort ngóc đầu trở lại sẽ khuất phục dưới chân hắn, quá khéo đưa đẩy thì lại khó có thể tin tưởng. Tuy Lucius Malfoy có lẽ thích hợp vị trí kia, nhưng dù sao ông ta vẫn là quý tộc, rất khó để tất cả mọi người tin phục. Còn người Hội Phượng Hoàng, họ không thể nào đi được đến độ cao đó. Huống chi, mấy tên Tử Thần Thực Tử vẫn đang lẩn trốn ở bên ngoài, lúc này không cần thiết phải xử lý Fudge.

"Hiệu Trưởng, ngài Grindelwald, e là thời gian tới ông Fudge sẽ rất khổ sở. Có cần tụi con thêm chút phiền toái nho nhỏ cho ông ta không?" Chờ hai ông lão đến gần, Draco cười giả mở miệng dò hỏi.

Gật đầu chào hai ông lão, ánh mắt của Harry lạnh xuống. "Draco, chúng ta còn có chuyện khác phải làm, chuyện đó quan trọng hơn Fudge nhiều. Lâu nhất là bắt đầu từ ngày mai, Bộ Pháp Thuật sẽ hỗn loạn, chỉ sợ toàn bộ Giới Phù Thủy nước Anh sẽ lên án công khai Fudge. Đến lúc đó, dù là Hội Phượng Hoàng hay là Thánh Đồ thì chỉ sợ rất khó tìm được đám Bellatrix trong tình huống như vậy. Về phần Thần Sáng, mình nghĩ bọn họ bảo vệ được Bộ Pháp Thuật không bị dân chúng ném đá đã là giỏi lắm rồi."

"Harry nghĩ không sai, Fudge cũng không quan trọng đến vậy." Khen ngợi nhìn Harry, sắc mặt của Dumbledore mới thoáng đẹp hơn khi nãy một chút. "Sợ là Peter sẽ thừa dịp hỗn loạn mang người lẻn vào Hogwarts, chúng ta không nên chuyển hết toàn bộ tinh lực đi đối phó với Bộ Pháp Thuật."

"Vậy thì con sẽ nói với cha để mấy thành viên trong Hội Đồng Quản Trị đi đối phó Bộ Pháp Thuật, trọng tâm của gia tộc Malfoy vẫn là con chuột đang lẩn trốn kia."

"Được rồi bọn nhỏ, các con cũng nên về lâu đài nghỉ ngơi đi. Trẻ con luôn rất dễ mệt mỏi."

Ác mộng của Fudgle đã bắt đầu từ giữa đêm hôm Giám Ngục tấn công sân Quidditch, chờ đến khi hắn nhận được tin chạy tới Phòng Hiệu Trưởng Hogwarts, muốn Dumbledore phải bồi thường vì những tên Giám Ngục bị tiêu diệt kia, bốn Nhà Sáng Lập đã ở trong Phòng Hiệu Trường chờ hắn. Bốn người nổi cơn thịnh nộ mắng Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật từ đầu đến chân, đừng nói là bắt đền, ngay cả dũng khí cãi lại Fudge còn chẳng có. Mà Dumbledore và Grindelwald ở cạnh xem diễn, lần đầu phát hiện thì ra trong bốn Nhà Sáng Lập, người mắng chửi tàn nhẫn nhất không phải Salazar như tưởng tượng, mà là Helga có vẻ ngoài cực kỳ hiền lành. Lửng Tổ gần như nhắc hết tất cả tên những người trong dòng họ nhà Fudge, nói Fudge có lỗi với tổ tiên như thế nào, làm gia tộc hổ thẹn đến đâu, khiến con cháu đời sau cả đời không dám ngẩng đầu. Còn Ưng Tổ và Sư Tổ ở bên thỉnh thoảng lạnh băng chèm thêm vài câu, Xà Tổ từ lúc bắt đầu đã nhìn thẳng vào Fudge, cười âm hiểm. Hai Thần Sáng đi theo Fudge căn bản không dám ho he trước bốn Nhà Sáng Lập, theo sếp bị mắng càng ngày càng thảm, họ không tự chủ dịch ra xa sếp càng lúc càng xa. Thật ra bọn họ cũng không quá đồng ý cách làm của Fudge, cho nên việc gì phải bị mắng chung với hắn?

Ngày hôm sau, toàn bộ báo chí, tạp chí trong Giới Phù Thủy nước Anh đều đăng sự kiện học sinh bị Giám Ngục tấn công, mà bị Bộ Pháp Thuật khống chế lại không đăng bất kỳ tin gì liên quan. Đến chiều, Bộ Pháp Thuật tràn ngập thư sấm và cú mèo, thậm chí còn có một vài phong thư chứa lời nguyền. Rất nhiều nhân viên chính phủ trong tối ngoài sáng làm trái lại mệnh lệnh, mặc kệ thư sấm và thư bị ếm lời nguyền tiến vào văn phòng của Fudge, nhóm Thần Sáng bị gọi tới duy trì trật tự gần như đều đang kéo dài thời gian.

Ngày thứ ba, đăng bài thanh minh công khai của Fudge. "Không phải lo, các học sinh vẫn an toàn. Sự kiện này này chỉ là ngoài ý muốn, Giám Ngục vẫn đang được chúng tôi khống chế. Các Tử Thần Thực Tử vượt ngục còn chưa bị bắt lại, cho nên Giám Ngục đóng quân hoàn toàn cần thiết, so với chúng, hiển nhiên lũ tù vượt ngục nguy hiểm hơn. Mà tôi rất đáng tiếc phải nói, Dumbledore làm Hiệu Trưởng Hogwarts, khi chưa xin bất kỳ chỉ thị nào đã tự tiện tiêu diệt gần trăm Giám Ngục, cụ ấy chắc chắn đang khinh thường uy quyền của Bộ Pháp Thuật."

Harry đọc được bài báo khi đang ăn sáng, sắc mặt xanh mét đọc hết bài thanh minh của Fudge, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, trực tiếp rời khỏi bàn, chạy ra đại sảnh đường. Draco vì tối qua trò chuyện với Lucius qua gương hai chiều đến khuya, còn chưa đến đại sảnh đường. Blaise vốn đang đấu võ mồm với Ron ở dãy bàn Gryffindor, thấy Harry nhanh chóng rời khỏi như vậy, hắn nhịn không được lo lắng, dùng máy truyền tin báo cho Draco. Pansy cầm tờ báo, tức giận đến phát run, hoàn toàn không quan tâm mình đang ở đại sảnh đường, bắt đầu chửi mắng Fudge. Các học sinh trên bốn dãy bàn gần như đều chửi mắng hắn giống Pansy, các giáo sư mỗi người cũng đều âm trầm hết cả mặt.

Draco nhận được tin của Blaise, nghĩ nghĩ rồi chạy tới Phòng Hiệu Trưởng, nếu Blaise nói Dumbledore không ở đại sảnh đường, vậy Harry chắc là đi tìm cụ rồi. Đến cửa Phòng Hiệu Trưởng, con thú bằng đá như được nhận mệnh lệnh chỉ cần thấy Draco liền lập tức mở cửa.

"Harry, con chắc chắn muốn mở pháp trận bảo vệ ngay hiện tại sao? Ta tưởng con sẽ chờ đến lúc Voldemort sống lại mới dùng."

Vừa đẩy cửa đi vào, Draco đã nghe được câu hỏi của Sư Tổ, quét mắt khắp phòng mới phát hiện cả Dumbledore và Grindelwald đều có mặt, còn Harry thì trông rất kiên quyết.

"Con chắc chắn. Cái pháp trận bảo vệ đó vốn không có tác dụng quá lớn với Voldemort, nhưng hiện tại đúng lúc cần để đuổi Giám Ngục. Không phải Fudge cho rằng chúng ta khinh thường Bộ Pháp Thuật sao, vậy con sẽ cho hắn thấy, Hogwarts chưa từng nằm trong phạm vi cai quản của Bộ Pháp Thuật, hắn không có bất kỳ quyền lợi hay tư cách gì can thiệp vào nơi này. Ngoài ra, cũng nên lấy ra khế ước phép thuật đã kí với các nguyên lão hồi lập trường học rồi, cho dù là Bộ Pháp Thuật thì cũng không thể phản đối quyết định ngày xưa của các nguyên lão."

"Harry! Chẳng lẽ bồ bị Fudge chọc tức đến hồ đồ rồi sao!" Draco kinh hô, hắn không ngờ Harry sẽ lôi ra cả khế ước pháp thuật của các nguyên lão. Thứ đó chính là lợi thế giúp Harry giữ được quyền độc lập của Hogwarts hậu chiến tranh.

Harry xoay người lại, nghiêm túc nhìn Draco, trong hai mắt màu xanh lá đầy kiên quyết không khoan nhượng. "Không, Draco, mình không hồ đồ. Lần này là Giám Ngục, ai biết lần sau Bộ Pháp Thuật sẽ cho thứ gì vào Hogwarts. Sớm để chúng hiểu Hogwarts không chịu bất kỳ kẻ nào can thiệp thì mới có thể ngăn Bộ Pháp Thuật sau này lại khoa tay múa chân lần nữa."

"Khoan đã, hai cậu bé, hoặc hai đứa hoặc Sư Tổ có thể giải thích cho ông lão này một chút cái gì gọi là khế ước phép thuật của nguyên lão hay không?" Lo Harry và Draco sẽ cãi nhau, Dumbledore cười ha ha xen vào, làm Hiệu Trưởng mấy trăm năm nay, cụ chưa từng nghe qua có vật này.

"Ngày xưa, lúc chúng ta thành lập Hogwarts, đã cùng với Hội Nguyên Lão – cũng chính là Bộ Pháp Thuật với Wizengamot đời trước – ký kết một khế ước. Hogwarts vĩnh viễn sẽ không thay đổi lập trường trung lập, không thuận theo hay chịu bất kỳ thế lực chính trị nào. Ngược lại, nguyên lão vĩnh viễn không được nhúng tay vào chuyện dạy học của Hogwarts, vĩnh viễn không được phá hủy quyền độc lập tự chủ của Hogwarts." Xà Tổ không do dự nói nội dung khế ước ra, lại nhìn Harry vẫn không thay đổi chủ ý. "Harry, Gody không muốn lấy khế ước ra giờ là vì Voldemort, con cũng biết mà. Chiến tranh bùng nổ, Voldemort tất nhiên sẽ tấn công Hogwarts, đến lúc đó chúng ta sẽ không nhờ cậy vào Bộ Pháp Thuật được, đặc biệt là khi họ biết Hogwarts không thuộc về bọn họ."

Biến ra một cái ghế ngồi xuống, Harry từ bỏ đấu khẩu với Draco, chống trán nhắm mắt lại không biết đang nghĩ gì. Dumbledore cũng không vội vã hỏi vì sao thân là Hiệu Trưởng cụ lại không biết đến sự tồn tại của khế ước, cụ sai Gia Tinh chuẩn bị chút bữa sáng cho hai đứa nhỏ. Xem giờ giấc, chỉ sợ Harry và Draco còn chưa ăn sáng đã chạy tới đây. Thân là trẻ con, vẫn phải chú ý dinh dưỡng. Draco không khách khí ăn sáng, nhưng hắn không khuyên Harry ăn, kinh nghiệm trước đây đã chứng minh hắn tốt nhất đừng quấy rầy lúc Harry suy tính.

"Gody, Hogwarts không chỉ có một pháp trận, không phải sao. Tuy con biết pháp trận tấn công đã bị hư hại, nhưng con có niềm tin sửa lại được nó. Tương lai lúc Voldemort tấn công Hogwarts, chúng ta sẽ khởi động cùng lúc pháp trận bảo vệ và pháp trận tấn công, như thế chắc ăn hơn so với Thần Sáng. Cho dù không có khế ước, chưa chắc Bộ Pháp Thuật sẽ thật sự tới cứu viện. Thần Sáng mỗi lần hành động đều phải làm thủ tục rườm rà, chờ họ xong xuôi thủ tục thì ai biết Voldemort ở chốn nào rồi. Hơn nữa, Voldemort chắc chắn sẽ thiết lập Anti – Apparition, nói không chừng còn động tay động chân cắt đứt đường liên lạc giữa Bộ Pháp Thuật với Hogwarts nữa. Trông cậy vào Thần Sáng, còn không bằng tự trông cậy vào chính bản thân." Đến khi Draco ăn gần xong bữa sáng, Harry mới ngẩng đầu lên, vẫn không từ bỏ tính toán khi nãy.

"Con không tin Bộ Pháp Thuật, trước kia đã như thế, hiện tại vẫn không thay đổi, tương lai cũng không có khả năng. Lúc Voldemort ngóc đầu trở lại, không ai trong chúng ta có thể phán đoán chính xác lập trường của Bộ Pháp Thuật, lỡ bọn chúng hợp tác với nhau hoặc lỡ Bộ Pháp Thuật biến thành lực lượng của Voldemort, vậy chúng nhất định sẽ phái nhân viên vào Hogwarts. Hiện tại dùng khế ước để mọi người biết Hogwarts là nơi độc lập thì tốt hơn là đến lúc đó chúng ta bị bắt phải chấp nhận Tử Thần Thực Tử làm giáo sư."

Nhớ tới kiếp trước, sau khi Voldemort khống chế Hogwarts, mấy tên Tử Thần Thực Tử kia dùng thân phận giáo sư đã làm những gì trong trường, Draco không thể không thừa nhận khế ước có thể tránh cho chuyện như vậy phát sinh. Khi đó, còn không phải là Voldemort khống chế Bộ Pháp Thuật, cưỡng ép Hogwarts chấp nhận mấy kẻ kia làm giáo sư sao, hiện giờ sớm lấy khế ước ra, sau này mặc kệ Bộ Pháp Thuật rơi vào tay ai thì không còn có thể cưỡng bách Hiệu Trưởng nữa. "Harry, bồ lại thắng rồi, mình tán thành chủ ý của bồ."

Hiển nhiên Dumbledore cũng nghĩ tới khả năng Bộ Pháp Thuật rơi vào tay Voldemort, chỉ sợ Hogwarts thật sự không có cách từ chối người do Bộ phái tới làm giáo sư, mà Voldemort đương nhiên sẽ phải tới đám Tử Thần Thực Tử trung thành đến chết với hắn. Nếu vậy, bọn học sinh, đặc biệt là các học sinh xuất thân từ Muggle chỉ sợ phải rời trường đi tị nạn. Vì thế, Dumbledore cũng gật đầu tán thành. Grindelwald nhớ tới ngày xưa cụ cũng từng nghĩ đến chuyện động vào Durmstrang, theo lời kể của Harry, lấy dã tâm và thủ đoạn của Voldemort, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua học sinh Hogwarts.

Bốn người nhất trí đồng ý lấy khế ước ra, Xà Tổ vốn không quá kiên trì, chỉ có Sư Tổ hơi buồn bực, nhưng cũng chỉ là buồn bực do bị thuyết phục mà thôi. Vì thế, dưới sự chứng kiến của cả bốn Nhà Sáng Lập, Harry mang Dumbledore đi lấy khế ước, Draco liên lạc với Lucius, nhờ ông báo cho các thành viên trong Hội Đồng Quản Trị tới trường học.

Vào giữa trưa cùng ngày, ở Hogsmeade, đối mặt với các phóng viên và những thành viên đại biểu Wizengamot do Hội Đồng Quản Trị tìm đến, Hiệu Trưởng, bốn Chủ Nhiệm cùng toàn thể các thành viên trong Hội Đồng Quản Trị đọc nội dung khế ước thành lập Hogwarts ngày xưa. Thành viên đại diện cho Wizengamot chứng minh khế ước này là thật, không phải giả, tuyên bố đó là khế ước do Hội Nguyên Lão – đời trước của cả Wizengamot lẫn Bộ Pháp Thuật – ký, có hiệu lực vĩnh viễn, sau khi Dumbledore đọc công khai nội dung khế ước, đại biểu Wizengamot thừa nhận, tờ khế ước bằng tấm da dê phát ra chùm sáng màu vàng thần thánh.

Khế ước xuất hiện làm Fudge lâm vào tình huống xấu hổ và bị động hơn nữa, chưa kể Wizengamot lên án làm Fudge đứng ngồi không yên. Còn những người phản đối Fudge như được tiếp sức, sôi nổi phát biểu ủng hộ lập trường của Hogwarts với các phóng viên ngoài . Các cửa hàng ở Hẻm Xéo, Hogsmeade cùng với các Hiệp Hội Thương Nghiệp đều đứng về phe Hogwarts, họ cùng nhau lên án công khai Bộ Pháp Thuật. Sau vài ngày ngắn ngủi, danh tiếng và danh dự của Bộ Pháp Thuật bị giảm mạnh, Fudge gần như không dám đến trụ sở Bộ Pháp Thuật đi làm.