Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 34: Trao tất cả cho em

Edit: Bạch Vân

Beta: Đắng

----

Úc Tưởng đi xuống lầu trước.

Hà Vân Trác vốn dĩ đang cố gắng chịu đựng cái tính nóng nảy của bản thân, và trong khi giao lưu với đối tác kinh doanh do cha hắn giới thiệu, hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ninh Nhạn.

Ninh Nhạn được dính chút hào quang của Ninh Ninh và cùng Lăng Sâm Viễn trò chuyện.

Hà Vân Trác nhìn xung quanh một lượt, hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy Úc Tưởng.

Sao cô lại đi từ trên tầng xuống thế kia?

Trong lòng Hà Vân Trác bất giác trở nên căng thẳng.

Hà Vân Trác vội vàng kéo tay người giúp việc hỏi:

"Cha tôi đâu?"

Người giúp việc: "Trên, trên lầu...."

"Ông ấy lên lầu làm gì?" Hà Vân Trác nhíu mày hỏi.

"Không biết, hình như là bởi vì vị Trữ đại thiếu kia biến mất, nên ngài ấy phải đi tìm anh ta."

Hà Vân Trác nghe xong khịt mũi chế nhạo, Trữ Lễ Hàn như thế nào sẽ biến mất không thấy? Lại yêu cầu cha hắn đi tìm?

Hà Vân Trác xoay người mỉm cười, tiễn các cô chú đi trước, rồi tiến về hướng Úc Tưởng.

Và sau một khoảng thời gian trì hoãn như vậy, hắn vừa bước tới chỗ Úc Tưởng thì đột nhiên có người của cha anh ta từ phía sau đi lại ngăn anh lại và nói:

"Thiếu gia đây là muốn đi đâu?"

Hà Vân Trác: "Tìm cha tôi."

Người kia cau mày, ngữ khí chân thành tha thiết sầu lo:

"Hà tổng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, hiện tại đang nghỉ ngơi, lại sợ làm rối loạn bữa tiệc, kinh động tới khách quý nhiều không tốt. Hà thiếu nên thay Hà tổng tiếp đón khách khứa một chút."

Đột phát mệt mỏi?

Mệt tới như vậy?

Hà Vân Trác dời sự chú ý lên người Úc Tưởng.

Hắn cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ với Úc Tưởng.

"Tôi đã biết." Hà Vân Trác nhẫn nại đáp ứng, chờ đem người này ứng phó, hắn mới chạy nhanh ra tiếng lại gọi lại Úc Tưởng: "Cha tôi có phải hay không đi tìm cô?"

Úc Tưởng nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: "Hình như là vậy."

Cái gì mà hình như là vậy?

Hà Vân Trác hôm nay vốn dĩ cảm xúc đã rối loạn, như vậy vừa mở miệng liền càng lộn xộn.

"Ninh Nhạn như thế nào biết được nhà anh có quần áo của nữ nhân?" Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.

Hà Vân Trác thoáng chốc đã tỉnh ngộ.

Ninh Nhạn sao lại biết?

Đúng vậy, hắn chưa từng có cùng cô ta nhắc qua, cô ta như thế nào lại biết?

Úc Tưởng nhẹ nhàng bâng quơ hỏi hắn: "Anh là tên ngốc sao?"

Chính cô cũng không có phát giác, lúc này bản thân độc mồm độc miệng chẳng khác gì Trữ Lễ Hàn.

Mà Hà Vân Trác ở đối diện nghe thấy, ngũ quan liền căng thẳng, sắc mặt cũng biến sắc xanh mét.

Hắn lạnh băng mà nhìn Úc Tưởng, không lên tiếng.

"Học tỷ!" Kia đầu Ninh Ninh vội vàng tiếp đón Úc Tưởng qua đi ngồi.

Cô ta nhìn ra không khí không đúng lắm, cũng là lá ý tốt muốn Úc Tưởng qua nói chuyện. Cô ta nghĩ, học tỷ cùng cô ta giống nhau, ở chỗ này không quen biết ai khác a, cũng chỉ có cô ta có thể giúp học tỷ. Hơn nữa...... Còn có thể nhìn một chút, Lăng tiên sinh đối học tỷ rốt cuộc là tốt đến như thế nào a......

Úc Tưởng liếc xéo liếc mắt một cái, chậm rãi đi qua.

Hà Vân Trác nắm lòng bàn tay, lại khôi phục lại vẻ mặt tươi cười.

Hắn theo đi lên.

Bởi vì vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn giống như thấy cổ Úc Tưởng có một...... Dấu hôn.

Dấu hôn này, tim Hà Vân Trác căng chặt.

Hắn biết tính cách của cha.

Đúng là bởi vì biết, cho nên giờ khắc này, hắn thực không hy vọng đó là cha hắn làm.

Hà Vân Trác đầu óc có điểm rối loạn, theo bản năng cùng qua đi ngồi xuống.

Ninh Nhạn đem sắc mặt bọn họ thu vào đáy mắt, trong lòng cao hứng một chút.

Cãi nhau?

Ninh Nhạn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức mở miệng hỏi hai người, cô ta đảo đảo con ngươi, đột nhiên lên tiếng: "Trên cổ Úc tiểu thư như thế nào lại có một sợi dây chuyền? Tôi nhớ rõ lúc cô tới còn không có. Vậy... Là vừa rồi ai đưa sao?"

Một chút ánh mắt mọi người đều tụ tập lại đây.

Hà Vân Trác thần kinh căng thẳng, căng thẳng đến mức cả đầu hắn đều đau.

Chẳng lẽ là... Cha hắn đưa?

Ninh Nhạn cười nhìn về phía Hà Vân Trác: "Không phải là anh đưa đấy chứ?"

Hà Vân Trác thần sắc căng chặt, không nói gì.

Ninh Nhạn từ ban nãy cô cũng đã để ý đến, hoá ra cô ta cũng muốn có câu trả lời.

Không nghĩ tới nha, cô ta còn cái gì cũng chưa làm đâu, Úc Tưởng liền đem chính mình đưa tới cửa......

Ninh Nhạn từ lúc bắt đầu, đề nghị Úc Tưởng thay quần áo, đương nhiên liền không có ý tốt.

Cô ta đã làm rất nhiều việc như vậy, đơn giản như ăn cơm uống nước, mặc kệ thành công hay thất bại, cô ta đều sẽ không có một chút áy náy cùng hối hận.

Mà giờ khắc này càng không cần phải nói, Ninh Nhạn trong lòng chỉ còn lại có cao hứng.

"Tôi nhớ rõ chú Hà giống như rất thích tặng phụ nữ trang sức, Úc tiểu thư không phải là......" Ninh Nhạn nhấp nhấp khóe môi, gãi đúng chỗ ngứa mà giả vờ kinh ngạc.

Cô ta nghĩ thầm, vì cái gì cha Hà Vân Trác muốn đưa Úc Tưởng lễ vật?

Ninh Ninh nhỏ giọng hỏi: "Quà gặp mặt sao?"

Hà Vân Trác giống như đã trải qua một phen đấu tranh thật lớn.

Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, mang theo một chút âm trầm, nói: "Ân, bởi vì hy vọng tôi có thể cùng Úc tiểu thư vui vẻ ở bên nhau đi."

Úc Tưởng khẽ cười một tiếng: "Mấy người đang nói chuyện gì vậy?"

Hà Vân Trác quay đầu nhìn cô.

Cô muốn phủ nhận lời hắn nói? Nhưng hiện tại, cô không nên phủ nhận, mới có thể sạch sẽ mà thoát ra ngoài......

Hà Vân Trác tâm tình thực phức tạp.

Ở đây mọi người tâm tư đều khác nhau.

Úc Tưởng lại nhìn về phía Lăng Sâm Viễn: "Lăng tiên sinh quên chính mình từng thấy qua thứ này sao? Sao Lăng tiên sinh trí nhớ kém vậy?"

Cô nói xoay chuyển vòng cổ thượng kia viên tương đương mắt sáng đá quý.

Lăng Sâm Viễn: "......"

Muốn hắn mở miệng, còn muốn mắng hắn trí nhớ kém.

Còn không phải là Trữ Lễ Hàn nút tay áo sửa sao?

Vừa rồi nàng đi gặp Trữ Lễ Hàn? Người bên cạnh Trữ Sơn không phải nói cô đã cầm tiền rồi sao? Lá gan lớn như vậy, còn dám thấy Trữ Lễ Hàn?

Lăng Sâm Viễn: "Là gặp qua."

Lăng Sâm Viễn này khinh phiêu phiêu ba chữ, một chút làm đại gia biểu tình trở nên càng thêm xuất sắc.

Ninh Nhạn đáy lòng cao hứng là một chút cũng đã không còn, Hà Vân Trác mờ mịt, Ninh Ninh cũng có chút mờ mịt.

Chẳng lẽ là Lăng Sâm Viễn đưa?

Bọn họ nhất trí mà nghĩ.

"Không phải tôi khinh thường Hà gia, mà là Hà tổng xác thật mua không nổi một viên ngọc lục bảo quý giá như vậy." Lăng Sâm Viễn lạnh lùng nói.

Ninh Nhạn cười không nổi, cho nên căn bản không phải Hà Khôn Dân đưa?

Một bên Hà Vân Trác rũ xuống mắt, không có bởi vì những lời này mà nổi giận.

"Quà tôi cho cô đâu?" Lăng Sâm Viễn đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người lại bị gợi dậy lên tinh thần hóng chuyện.

Còn có quà nữa?

Lăng Sâm Viễn tặng quà cho cô?

Úc Tưởng nhìn sắc mặt của Ninh Nhạn.

Đây là muốn đem Ninh Nhạn tức chết đi a...... Chỉ tức chết một chút sao được?

Úc Tưởng điềm mỹ cười: "Sớm bán đi rồi! Hai trăm 40 vạn."

Lăng Sâm Viễn: "......" Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhìn nàng: "Bán được nhiều như vậy?"

Ninh Nhạn càng khϊếp sợ, sắp không kìm được muốn tức giận.

Trọng điểm là bán được nhiều như vậy sao? Chẳng lẽ không phải nên nói là cô làm sao dám bán quà tôi tặng cho cô sao?

Đó là Lăng Sâm Viễn đưa nha.....

Úc Tưởng như thế nào có thể, như thế nào có thể cứ như vậy bán đi?

Ninh Nhạn coi nó như trân bảo lại không có được, tới trong tay Úc Tưởng, qua đầu liền bán đi, chỉ nói tiền không nói chuyện cảm tình.

Mắt cô sao có thể kém như vậy!

Ninh Nhạn tức giận đến mức muốn hộc máu.

"Cúc tay áo của anh trai đâu?" Lăng Sâm Viễn chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi.

Úc Tưởng: "Cũng bán."

Lăng Sâm Viễn nhẹ nhàng thở ra, tâm tình bỗng bình tĩnh lại.

Hà Vân Trác nếu biết hắn nghĩ, đại khái là rất có lên tiếng quyền. Rốt cuộc mỗi lần hắn tâm thái cũng là như vậy cân bằng lại đây.

Lăng Sâm Viễn ngữ khí hòa hoãn hỏi: "Bán được bao nhiêu?"

"600 vạn USD."

"......" Lăng Sâm Viễn thân thể không tự giác mà trước khuynh hướng cô phương hướng, đây là một cái không tự giác rất có công kích tính tư thế, nhưng ở những người khác xem ra, giống như là một loại không tiếng động thân cận.

Lăng Sâm Viễn: "Nhớ không lầm nói, ta đại ca một viên nút tay áo không đáng giá cái này giới."

Úc Tưởng: "Vậy ngươi đến đi hỏi châu báu thương."

Lăng Sâm Viễn giận cực phản cười: "Được lắm, tôi cái này anh trai tính kế thật tốt a. Xem ra hắn sớm liền đoán được cô sẽ làm gì. Cô nhất cử nhất động đều ở dưới mí mắt của hắn. Người mua châu báu kia hẳn là chính là thuộc hạ của hắn."

Úc Tưởng:???

Như vậy là nói......

Xác thật...... Lúc ấy giám đốc kia đối nút tay áo ra giá thật sự lỗ mãng, mà đối thủ ra giá khai thật sự khắc nghiệt.

Bất quá Úc Tưởng sẽ không nhận.

"Phải không?" Nàng khinh thường mà lên tiếng.

Lăng Sâm Viễn trầm mặc, lại hỏi: "Hợp đồng như thế nào?"

"Anh nói cái nào?"

"Hợp đồng chia tay." Lăng Sâm Viễn nói xong, nhìn thoáng qua Ninh Ninh.

Ninh Ninh không có biểu tình gì, nhưng thật ra Ninh Nhạn có điểm ngốc, bắt đầu đều là cô ta con mẹ nó rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì? Vì cái gì đột nhiên liền phát triển đến hợp đồng chia tay rồi?

Úc Tưởng nói theo sự thật: "Liền 1.2 trăm triệu tiền mặt, cùng 1.2 trăm triệu biệt thự cao cấp a."

"Cô nhận rồi?" Lăng Sâm Viễn hỏi.

Úc Tưởng gật đầu.

Cái này càng làm cả kinh Ninh Nhạn cùng mấy thiên kim hào môn kia.

Tiền Úc Tưởng từ đâu tới?! Còn nhiều như vậy!

Nếu Lăng Sâm Viễn chính miệng hỏi tới, ở giữa khẳng định tin tức liền không tồn tại vấn đề gì.

Hiện tại lại nhớ vừa rồi mọi người ở trước mặt cô khoe khoang, thật hận không thể đào một cái hố để trốn mà...

Cái gì mấy trăm vạn du thuyền, 700 vạn nguyên thạch......

Úc Tưởng còn chưa nói 1.2 trăm triệu biệt thự cao cấp đâu.

Lúc ấy có phải hay không cô cảm thấy mấy người họ đều rất giống kẻ ngốc?

Mà lúc này Lăng Sâm Viễn nói tiếp: "Vậy cô cảm thấy, này hai hợp đồng phân biệt đối ứng ai?"

Úc Tưởng: "Anh đoán?"

Lăng Sâm Viễn: "......"

Lăng Sâm Viễn: "Cô đã đi qua xem tòa nhà kia chưa?"

Úc Tưởng lắc đầu: "Còn chưa có."

Lăng Sâm Viễn: "Lát nữa khi vừa tiệc kết thúc, tôi đưa cô đi."

Úc Tưởng: "Đừng, có người tặng."

Lăng Sâm Viễn: "Trữ Lễ Hàn?"

Úc Tưởng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đối hắn nói: "Anh đoán?"

Lăng Sâm Viễn cảm thấy mình khả năng sớm hay muộn sẽ bị Úc Tưởng chọc tức chết.

Vẫn là nhân lúc còn sớm mang cô đi khí Trữ Sơn đi, chỉ cần cô tính khí người khác, hắn liền thoải mái.

Lúc này Ninh Nhạn thật sự nhịn không được, cô ta nói: "Cái gì hợp đồng chia tay? Là muốn Úc tiểu thư cùng anh chia tay hợp đồng sao? Vì cái gì còn có hai bản?" Nói tới đây, Ninh Nhạn biểu tình đã có điểm quái dị: "Không phải là muốn cô đồng thời cùng anh, còn có Trữ đại thiếu chia tay đi?"

Lăng Sâm Viễn không cùng người ngoài nói chuyện, càng nhìn càng thấy vướng mắt, chỉ: "ừm." một tiếng.

Ninh Nhạn cho rằng chính mình nghe lầm.

Ừm?

Hắn nói ừm!

Cái này đừng nói Ninh Nhạn, mấy thiên kim hào môn bên cạnh Ninh Nhạn nghe được đều muốn phát điên.

Ninh Nhạn thích Lăng Sâm Viễn liền không nói gì đi, bọn họ không có để ý.

Nhưng là Trữ đại thiếu...... Kia chính là Trữ đại thiếu a! Cao cao tại thượng, tự phụ cấm dục, chưa bao giờ sẽ nhiều xem trừ bỏ hợp tác đồng bọn bên ngoài nữ tính nhiều liếc mắt một cái Trữ Lễ Hàn a!

Hắn thế nhưng cùng Úc Tưởng hẹn hò?

Không, hẳn là cùng Úc Tưởng một lúc cùng hai người cùng hẹn hò......

Nguyên lai những tin tức đó bát quái đều là thật sự.

Trong đầu bọn họ bỗng nổ tung.

Vẫn là Ninh Nhạn hoàn hồn trước: "Là Trữ đổng yêu cầu chia tay?"

Lăng Sâm Viễn: "Ừm."

Ninh Nhạn lộ ra một chút tươi cười: "Kia nếu đã chia tay, lại ngồi ở cùng nhau tựa hồ cũng không quá thích hợp. Miễn cho Trữ đổng thấy, chỉ sợ còn muốn nổi giận......"

Cô ta muốn đuổi Úc Tưởng đi, hiện tại, ngay lập tức.

Cô ta thậm chí còn chưa lấy ra thủ đoạn của mình.

Lăng Sâm Viễn đứng lên: "Chuyện đó chỉ là cô ấy đáp ứng Trữ đổng."

Ninh Nhạn một đốn: "Có ý gì?"

Lăng Sâm Viễn: "Ý tứ chính là, tôi cùng anh trai cho tới bây giờ không đồng ý chuyện này."

Hắn nói xong, nhịn không được liếʍ môi, đáy mắt xuất hiện một tia lạnh băng điên cuồng. Nói cho bọn họ nghe quá không thú vị. Hẳn là nên đem lời này nói cho Trữ Sơn nghe.

Lăng Sâm Viễn rũ mắt xem Úc Tưởng: "Tôi nói rất đúng đi?"

Hơn nữa anh trai hắn thậm chí có thể là, thiệt tình luyến tiếc Úc Tưởng.

Ninh Nhạn nhịn không được, cô ta lộ ra một chút chua xót tươi cười: "Anh vì cái gì nhất định phải vì cô ta đi đối đầu với ba mình chứ? Anh tìm được cha không dễ dàng a. Trữ đổng rất thương anh......"

Cô ta căn bản không biết lời nói này của mình chính là điên cuồng dẫm lên lòng Lăng Sâm Viễn.

Vì yêu một nữ nhân mà đi đối kháng hết thảy.

Mẹ hắn đã từng hy vọng Trữ Sơn làm như vậy, khi còn nhỏ hắn cũng từng hy vọng cha mình sẽ như vậy. Nhưng thực đáng tiếc, không phải.

Hiện tại hắn trưởng thành, hắn hy vọng vì Ninh Ninh làm như vậy.

Chính là hắn không thể.

Hắn so Trữ Sơn không giống nhau.

Sau lưng hắn không có quyền thế cường đại, không được dễ dàng nói ra người trong lòng của mình, thậm chí không cần mở miệng đi nói thích, như vậy sẽ không làm hại đối phương một mình mang thai, bị buộc đi tha hương, cuối cùng bệnh chết nơi đất khách quê người.

Lăng Sâm Viễn nghẹn đến mức sắp điên rồi.

Trái tim hắn là một khoảng trống rỗng, mượn những lời này gửi gắm tình cảm.

"Chính là, tôi nguyện ý vì cô ấy trả giá a." Giọng Lăng Sâm Viễn lạnh như băng mà hữu lực dễ nghe.

Ninh Nhạn giống như bị một tia sấm sét đánh trúng, hô hấp dồn dập, đại não trống rỗng, không cách nào tiếp nhận những lời này.

Những người khác cũng khϊếp sợ.

Chỉ có Úc Tưởng nghẹn lời: "......"

Hảo gia hỏa.

Trước một người chỗ đó như châu tựa ngọc, sau một người nơi này trả giá hết thảy.

Hai người các người có phải hay không cùng là rất giỏi văn đi?

Mà càng hoảng sợ chính là hệ thống.

Nó bắt đầu rồi tự mình kiểm điểm.

Cốt truyện thật sự có thay đổi sao? Nơi nào xảy ra vấn đề? Nam chủ điên rồi sao? Trời ạ tôi phải làm sao bây giờ?

Một nơi khác.

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua Hà tổng.

Hà tổng tựa như bệnh tim phát tác, hoảng sợ mà che ngực, lớn tiếng thề thốt với hắn, mồ hôi một giọt một giọt từ thái dương chảy xuống, nhưng ông không dám lau đi.

Trữ Lễ Hàn không có nhìn ông ta, lập tức đẩy cửa vào phòng tắm.

Hà tổng nghe thấy tiếng đẩy cửa cũng không dám ngăn lại.

Ông ta còn nhiều lần bảo đảm: "Ngài, ngài có thể tùy thời lấy tôi đi đánh yểm trợ, còn có, Úc tiểu thư sự chính là chuyện của tôi, không không, tôi không xứng. Ngài có cái gì yêu cầu ta ngài liền nói cho tôi. Hà Vân Trác nơi đó, ngài yên tâm, hắn đối Úc tiểu thư không có tâm tư, hắn chỉ là không dám không tuân theo ý tôi. Đương nhiên, tôi cũng không có ý khác......"

Hà tổng gian nan giải thích, đầu của ông càng ngày càng đau.

Cái loại cảm giác chật chội áp bách, làm ông tùy thời có loại muốn một đầu tài đi xuống não tắc nghẽn cảm giác.

Vệ sĩ vỗ nhẹ hạ vai ông ta: "Đừng nóng vội, hôm nay này bút trướng trước tính xong."

Hà tổng tức khắc càng hít thở không thông.

Mà Trữ Lễ Hàn đang làm gì?

Anh đứng trước gương nhìn nhìn.

Nơi hầu kết quả thật hiện lên một dấu răng quả nhạt.

Cổ họng Trữ Lễ Hàn động đậy, đáy mắt xẹt qua một tia u ám.

Anh rũ mắt gửi Úc Tưởng một tin nhắn.

【 hiện tại đưa em đi xem biệt thự 】

Gửi xong, Trữ đại thiếu khó được một lần cảm thấy bản thân miệng lưỡi tựa hồ có điểm quá mức cường ngạnh.

Vì thế hắn bồi thêm một câu: 【 thế nào 】

Bên Úc Tưởng bầu không khí có chút đình trệ.

Trữ Sơn xa xa mà nhìn vẻ mặt Lăng Sâm Viễn tức giận, tuy rằng có điểm đau lòng, nhưng hắn phỏng chừng, Lăng Sâm Viễn hẳn là cùng Úc Tưởng cãi nhau.

Ồn ào đến tức giận càng tốt. Trữ Sơn nghĩ.

Lúc này ngồi không được Ninh Nhạn cảm thấy chính mình phải làm gì đó.

Cô không hiểu vì cái gì sự tình phát triển trở thành như vậy, rõ ràng Lăng Sâm Viễn thích chính là em gái của cô ta - Ninh Ninh không phải sao?

Nếu như vậy...... Ninh Nhạn lập tức đem lửa đạn liên lụy tới trên người Ninh Ninh.

"Ninh Ninh, em làm sao vậy?" Ninh Nhạn quan tâm hỏi.

Cô ấy diện mạo cùng Úc Tưởng không giống nhau, Ninh Ninh cao khiết ưu nhã, một nhíu mày, đủ khiến cho người ta cảm thấy tất cả mọi thứ cô làm đều xuất phát từ tình cảm chân thật.

Phía trước hệ thống còn làm cô nhìn xem nhân gia.

Bất quá Úc Tưởng cảm thấy không có gì đẹp, cô lại ít học.

Rốt cuộc cô đi âm dương quái khí làm giận chiêu số, ai, phải đỉnh như vậy một khuôn mặt, kia mới càng làm giận đâu.

Ninh Ninh run rẩy ngẩng đầu, tâm tình của cô cũng giống Hà Vân Trác loạn thành hồ nhão.

Cô ta không chú ý tới Ninh Nhạn với gương mặt sầu lo, che giấu phẫn nộ cùng không cam lòng.

Cô ta còn tưởng rằng Ninh Nhạn thật sự quan tâm cô.

Vì thế cô rõ ràng nói: "Em không có việc gì, em chính là...... Chính là cảm thấy, học tỷ rất trâu bò."

Ninh Nhạn:?

----

Đắng: Nhóm đang gặp một số vấn đề nên truyện sẽ ra rất rất chậm và lâu. Thành thật xin lỗi mọi người. Sau khi ổn định lại hết Nhóm sẽ beta lại và đăng đồng loạt hết toàn bộ.Nhóm còn nhiều sai sót mong mọi người tha thứ và bỏ qua

Diên Hy Ngọc cảm ơn đọc giả đã chờ đợi. Cũng như xin lỗi vì sự cố lần này.