Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 31: Đây là báo ứng sao?

Edit+Beta: Phương Anh

-------

Úc Tưởng lập tức liền bị sặc: “Khụ khụ khụ……”

Gương mặt cô có chút không khống chế được đỏ lên, bánh kem trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống chân.

Cô khϊếp sợ nói với hệ thống: Anh ta thay đổi rồi!

Lúc này hệ thống còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, còn chỉ trích một cách rất nghiêm túc:

【 bị cô làm hỏng luôn rồi 】

Úc Tưởng: mê hoặc.jpg

Đây là lỗi của tôi sao? Vừa mới tí đã hỏng, đấy không phải là vấn đề của chính anh ta à?

“Úc tiểu thư, nĩa.” Thư kí Vương ở phía trước quay người lại, thật cẩn thận đem bộ đồ ăn đưa cho Úc Tưởng.

Thư kí Vương làm như cái gì cũng không nghe thấy, biểu tình trấn định từ đầu đến cuối.

Đại khái chỉ có chính anh ta mới biết được, kỳ thật lúc này nội tâm của anh ta đang có 800 con đậu móa chạy rầm rầm.

Úc Tưởng nhẹ nhàng “A” một tiếng, sau đó nhận lấy nĩa.

Cô chậm rì rì mà cúi đầu ăn, không đáp lại câu nói kia của Trữ Lễ Hàn. Mà Trữ Lễ Hàn sau đó cũng không mở miệng lần nào nữa, phảng phất vừa rồi tất cả đều chỉ là ảo giác của bọn họ.

Trong xe lập tức yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời khiến cho thư kí Vương có chút đứng ngồi không yên.

Nhịn không được nghĩ chính mình có phải đưa nĩa sai thời điểm rồi không?

Liền như vậy một đường đứng ngồi không yên tới được bên ngoài nhà ăn.

Thư kí Vương đi xuống kéo cửa xe ra, Úc Tưởng lại không có lập tức xuống xe, mà lại chần chừ một chút:

“Trữ đổng hẳn là sẽ không phái người theo dõi chúng ta đi?”

Trữ Lễ Hàn: “Cũng không hẳn.”

Cũng không hẳn là thế nào???

Úc Tưởng liếʍ liếʍ môi, tự hỏi một lúc, liền lên tiếng:

“Vậy thì tôi gọi taxi về.”

Trữ Lễ Hàn không đáp lại, anh với lấy cái túi bên cạnh, lấy từ bên trong ra một cái khẩu trang: “Lại đây.”

Úc Tưởng quay đầu nhìn anh: “Hả?”

Trữ Lễ Hàn nhanh tay mở khẩu trang ra, dán sát vào gò má Úc Tưởng. Ngón tay anh thon dài, nhẹ nhàng kéo một cái, liền đeo lên cho cô.

Úc Tưởng:???

Úc Tưởng mất tự nhiên mà lui về phía sau một chút, nhưng lại không hoàn toàn tránh đi. Cô hỏi: “Như vậy là ổn rồi?”

Trữ Lễ Hàn: “Ừ, nếu mặc thêm cái áo khoác lông chồn kia vào, liền càng không ai có thể nhận ra em.”

Úc Tưởng tưởng tượng: “Đúng nha!”

Cô lấy áo khoác ra, mặc vào, sau đó mới bước xuống xe. Còn chưa nói đến, vào buổi tối ở Hải Thị, cái này còn đặc biệt có thể chống lạnh.

Trữ Lễ Hàn ngồi ở trong xe nhìn lướt qua bóng dáng cô, xuống xe chậm mất hai bước.

Bọn họ một trước một sau vào cửa.

Người phía trước đột nhiên đối diện với đôi mắt phá lệ xinh đẹp của Úc Tưởng, trong phút chốc hoảng hốt còn tưởng rằng mìn gặp được nữ minh tinh nào đó.

Trên thực tế, trong hai năm trở lại đây, trào lưu da báo ở nước ngoài đang hồi sinh, nghĩa là ngày càng có nhiều người nổi tiếng trên mạng mặc đồ lông chồn, và rất ít sao nữ mặc như thế này.

Người khác mặc trang phục kiểu này có thể là thảm họa cấp vũ trụ, nhưng mặc ở trên người mỹ nhân, ngược lại toát lên vẻ cao quý cùng nóng bỏng.

“Ngài có hẹn trước sao?” Nhân viên lẽ tân lên tiếng hỏi sau phút giây hoảng hốt.

Lúc này Trữ Lễ Hàn cũng vào cửa.

Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua vô số thẻ gỗ treo trên tường, bên trên thẻ gỗ viết tên các món ăn của nhà hàng, cái gì cá quế chiên xù, gan mỹ nhân, cái gì cát tường như ý tố thập cẩm, còn có thịt cua bái cải trắng…

Đây là một nhà hàng chuyên đồ ăn Nam Kinh a.

Đây đều là những món Úc Tưởng lúc trước khi còn là công nhân, vừa vội vừa mệt, muốn ăn mà lại không dám ăn.

Đi theo Trữ đại thiếu xem ra bữa cơm này cũng không đáng là gì.

Úc Tưởng giơ tay chỉ chỉ phía sau: “Anh ấy có hẹn trước.”

Nhân viên lễ tân lại ngẩn người, không nhận ra Trữ Lễ Hàn là ai, rốt cuộc ảnh chụp Trữ đại thiếu được công bố ra ngoài quá ít. Vẫn là thư kí Vương tiến lên một bước, cười cười nói: “Tôi gọi điện thoại tới đặt, lưu tên gọi Vương Lịch, lịch trong ngày lịch.”

Nhân viên lễ tân nhanh chóng nhớ lại, đây không phải là khách quý mà cấp trên gọi xuống dặn dò sao?

“Mời ngài vào bên trong, mấy món ăn ngài đặt trước, đầu bếp của chúng tôi không tan làm, vẫn luôn chờ đâu, hiện tại có thể đi làm ngay.” Nhân viên lễ tân nói.

Chỉ trong chốc lát, giám đốc liền tự mình ra đưa người vào ghế lô.

Úc Tưởng hơi suy nghĩ.

Mặt mũi lớn như vậy, còn đầu bếp thì không thể tan làm mà còn phải tăng ca, cái món ăn kia rốt cuộc là hoành tráng đến cỡ nào nhỉ?

Nghĩ đến đó cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn của cô.

Chờ đến lúc tháo khẩu trang ra, rửa sạch tay.

Bên kia cửa mở, vị đầu bếp đại sư của nhà hàng tự mình bưng một cái chén lớn vào, sau đó trịnh trọng cẩn thận mà đặt ở trước mặt Úc Tưởng .

Úc Tưởng cúi đầu nhìn.

Thơm thật là thơm.

Chính là…… Miến canh tiết vịt?

Cùng với món chính được yêu cầu chuẩn bị riêng trong tưởng tượng của cô thực sự có chút không quá giống nhau.

“Ngươi có thể nếm thử, không ngon, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ý kiến.” Sư phụ đi ra ngoài nói xong.

Úc Tưởng cúi đầu hút mì, hương vị ngây ngất lòng người.

Quá tuyệt!

Cô thậm chí không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác, và ăn một cách vui vẻ. Một lúc sau, các món ăn khác đã lên. Úc Tưởng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.

“Hương vị của nhà hàng này quá tốt……” Nửa tiếng sau, Úc Tưởng chưa đã thèm mà buông đũa xuống.

Thư kí Vương đều nhịn không được nói trong lòng, ăn cơm cùng cô, quả thật quá ngon miệng.

Úc Tưởng ăn cơm ăn đến quá nghiêm túc.

Úc Tưởng ngẩng đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền a?”

Thư kí Vương vội vàng đứng lên nói: “Tôi đi tính tiền.”

Úc Tưởng nghĩ chính mình tốt xấu gì cũng coi như là cái phú bà đi, cô về sau mỗi tuần tới chỗ này ăn hai bữa, vậy cũng không tính là quá mức đi?

Một lát sau thư kí Vương đã trở lại.

Úc Tưởng vừa nhận lấy hóa đơn từ trong tay anh ta liền thấy.

Miến canh tiết vịt, 128.

Nhìn xuống chút nữa, toàn là cái gì 88, 288, 688……

Ok, cô không xứng.

Úc Tưởng bình tĩnh trả lại hóa đơn, vẫn là một bát 12 đồng ở vỉa hè ngon hơn a!

Trữ Lễ Hàn lúc này đẩy một ly trà đến trong tầm tay cô, thấp giọng nói: “Sáng mai em mang theo luật sư đi xử lý nộp thuế…… Trước khi xuất phát nhớ gọi điện thoại cho Vương Lịch, hắn sẽ phái vệ sĩ đi cùng em.”

Úc Tưởng nâng ly trà lên uống một ngụm.

Trà thanh miệng giải ngấy, thực thích hợp uống sau khi ăn xong, cô nhịn không được uống thêm hai ngụm, sau đó mới lên tiếng: “Trữ đại thiếu lo lắng như vậy, tôi rất là ngại nha……”

Trữ Lễ Hàn: “Vậy em cảm ơn tôi là được.”

Úc Tưởng nghẹn lời.

Anh không phải khách sáo một chút sao? Anh như thế nào còn thuận cột bò lên thế?

Úc Tưởng: “Cảm ơn Trữ đại thiếu.”

“Chỉ nói suông thôi à?”

“Chẳng lẽ còn muốn làm hành động gì nữa hả?”

“Vậy cũng được.”

“……”

Úc Tưởng suy nghĩ chính mình có phải nên nói mấy lời cợt nhả trước mặt anh hay không.

Cô liếʍ môi dưới, suy nghĩ một chút, quyết định làm cho Trữ Lễ Hàn một gói quà thật lớn: “Vậy thì thế này đi. Tôi đem lòng biết ơn đối với Trữ đại thiếu tích cóp lại, chờ tích cóp đủ rồi, tôi nhất định sẽ đặc biệt cảm ơn anh thật tốt!”

Trước kia đều là mấy lão tư bản vẽ bánh nướng lớn cho cô.

Hiện tại cũng đến phiên cô vẽ bánh nướng lớn, có châm chọc không cơ chứ!

Trữ Lễ Hàn giống như nhẹ nhàng cười một cái.

Nhưng trà nóng trong tay bốc lên hơi nước mịt mờ xen lẫn ánh đèn mờ ảo trong ghế lô, làm gương mặt anh nhòa đi một chút, chỉ liếc mắt nhìn một cái, thật giống như một chút ý cười kia là ảo giác.

“Được, có thể.” Trữ Lễ Hàn nói.

Anh đẩy ra ghế dựa đứng dậy, gọi người lấy áo khoác của anh cùng Úc Tưởng tới.

Thư kí Vương giúp cầm áo khoác của Trữ Lễ Hàn.

Mà Úc Tưởng lại bị Trữ Lễ Hàn kéo qua.

Úc Tưởng thầm nói đây là như thế nào, muốn lấy luôn cái áo lông chồn của cô à?

Đừng a, tốn mất 1 vạn đấy.

Tuy rằng tiêu chính là tiền của anh.

Ai biết Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi tới phía sau cô, giũ cái áo lông chồn kia ra, khoác lên cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng có chút thụ sủng nhược kinh.

Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn Trữ Lễ Hàn, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao, trán của cô đυ.ng phải cằm của anh.

Úc Tưởng: “……”

Úc Tưởng nhân lúc anh chưa nổi giận, nhanh miệng nói: “Cảm ơn anh.”

Cô còn đang suy nghĩ đâu, đây là bởi vì Trữ đại thiếu đối với người khác đều thân sĩ như vậy sao? Hình như cũng không phải… Cô chưa từng thấy Trữ Lễ Hàn đứng chung với những người phụ nữ khác. Thôi được rồi, ví dụ thực tế không đủ, không thể so sánh được.

Trữ Lễ Hàn bỗng dưng mở miệng, nhẹ giọng nói: “Ừm, vậy cái này cũng tích góp vào đi.”

Úc Tưởng đơ ra một chút mới phản ứng lại được.

Cái tên chết tiệt này, anh khoác cho cô cái áo cũng tính vào là sao a?

Úc Tưởng nhanh tay túm lấy cái áo.

Chờ ra được tới ngoài cửa, gió lạnh cuối mùa thu thổi một cái, thổi đến đầu óc cô tỉnh luôn. Cô bỗng dưng nhớ tới một sự kiện……

Lúc cô ăn sáng ở khách sạn Washington, chính là chọn một chén miến canh tiết vịt thì phải?

Sau khi ăn xong, cô hình như còn nói một câu, ăn không ngon, hay là không quá chính tông? Lúc ấy Trữ Lễ Hàn còn đáp lại một tiếng “Ừ”.

Cho nên không phải là Trữ Lễ Hàn vẫn nhớ kĩ tới giờ, mới sắp xếp đồ ăn Nam Kinh chính tông cho đêm nay đấy chứ?

Úc Tưởng bị suy đoán chính mình dọa sợ luôn.

Không không không thể nào!

Chắc chắn hơn năm mươi phần trăm chỉ là, Trữ đại thiếu thuận tiện nhớ kỹ một chút sở thích của cô, lại nghĩ đến hiện tại còn phải dùng cô để trêu tức Trữ Sơn, đương nhiên cũng liền không keo kiệt vì cô gọi mấy món yêu thích.

Đối với Trữ đại thiếu mà nói, đại khái liền giống như tùy tùy tiện tiện giúp cô nâng giá đến một trăm triệu, đều không đáng nhắc tới.

“Lên xe.” Thanh âm của Trữ Lễ Hàn đột nhiên vang lên sau Úc Tưởng.

Úc Tưởng hoảng sợ, hơi run run theo bản năng.

Trữ Lễ Hàn: “Lạnh sao?”

Úc Tưởng lắc đầu, áp xuống suy nghĩ trong lòng, nói:

“Chính là nhiệt độ trong ngoài chênh lệch, trong lúc nhất thời không quá thích ứng.” Cô ngưng một lát, mới lại nói: “Tôi có thể tự về nhà được.”

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua folder trong tay cô : “Em cảm thấy an toàn sao?”

Úc Tưởng hiện tại không chỉ có thể sống, mà còn sống tốt hơn đa số người trên thế giới.

Cô đương nhiên sẽ không lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.

Úc Tưởng gần như là không do dự chút nào đi lên xe của Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn tự mình đưa cô về Úc gia.

Ở trên đường Úc Tưởng còn nhận được điện thoại của bác cả Úc, ông ta quan tâm hỏi cô hiện tại đang ở đâu, có muốn gọi người đến đón không, vân vân và mây mây.

“Mang mười tám tên bảo tiêu to khỏe chờ tôi ở cửa đi.” Úc Tưởng nói không chút khách khí.

Bác cả Úc nghe thấy lời này, tuy rằng khóe miệng giật giật, nhưng cũng vẫn nghe lời cô nói, thật sự triệu tập tất cả bảo tiêu mà hiện tại Úc gia thuê được xếp thành một hàng chờ ở cửa.

Những người khác ở Úc gia liền rất khó hiểu.

Đặc biệt là Úc Trung luôn luôn xem Úc Tưởng không vừa mắt cùng người chị họ kia.

Chị họ nhịn không được oán giận cùng Úc Trung : “Cha của cậu thật sự giống như bị Úc Tưởng hạ cổ, Úc Tưởng chỉ là về nhà thôi, bác lại muốn mang nhiều bảo tiêu như vậy tự mình đi chờ ở cửa, Úc Tưởng dựa vào cái gì? Ngay cả cô nhỏ về nhà cũng không có loại trận thế này đi.”

Úc Trung oán hận cắn răng: “Ai nhìn mà không tức chứ?”

Hắn cũng sắp tức chết rồi. Nhưng mà có tác dụng gì, người cha luôn luôn lý trí, gian xảo của hắn hiện tại không nghe vào tai lời khuyên can nào hết!

Xe của Trữ Lễ Hàn cũng không có chạy đến cửa Úc gia, anh bảo tài xế dừng lại dưới một tàng cây.

Úc Tưởng đối với hành động này cũng thực vừa lòng, đẩy cửa ra bước xuống.

Trữ Lễ Hàn bất chợt lên tiếng: “Không cần chạy đến cửa sao?”

Úc Tưởng: “A?” Không phải anh dừng ở nơi này à? Sao lại đổi ý rồi?

Trữ Lễ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Nếu để cho người của Úc gia thấy tôi tự mình đưa em về nhà, vậy bọn họ từ nay về sau không phải sẽ càng nghe lời em sao?”

Chính là đạo lí này.

Nhưng Úc Tưởng cảm thấy không cần thiết.

Cô há miệng liền chém gió với Trữ Lễ Hàn: “Anh không hiểu, mập mờ mới là đẹp nhất. Đồ vật đến tay quá nhanh, liền không thú vị. Phải từ từ trêu chọc bọn họ, làm cho bọn họ sống không an ổn, vậy mới có ý nghĩa đúng không?”

Trữ Lễ Hàn nghe xong liền suy nghĩ một chút, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Được, tôi hiểu rồi.”

Úc Tưởng quay đầu nhìn hắn, đợi một lát, phát hiện Trữ Lễ Hàn không có ý muốn đóng cửa xe trước.

À…… Ra là muốn nhìn cô vào nhà sao?

Cũng đúng, như vậy an toàn nhất!

Úc Tưởng ôm folder trong lòng ngực, bước những bước chân thuộc về phú bà mới phất lục thân không nhận, đi qua đường mòn, vòng qua suối phun, đi tới cửa.

Bác cả Úc vừa nhìn thấy cô, lập tức liền tiến lên đón trước: “Con gọi xe về à?” ông nói xong, lại lập tức tự mình phủ nhận: “Không đúng.” ông nhìn thoáng chiếc xe hơi màu đen đậu dưới tàng cây cách đó không xa, nhìn giống như là một cái xe thương vụ xa xỉ đỉnh cấp nào đó.

“Trữ đại thiếu đưa con về?” Bác cả Úc chợt cất cao giọng.

Nếu là trước kia, có cho tiền ông cũng không dám đoán như vậy. Nhưng hiện tại…… Bác cả Úc cảm thấy trí tưởng tượng chính mình quá là hạn chế. Hiện tại muốn cho ông suy nghĩ, là Trữ Sơn tự mình đưa người về, ông đều không cảm thấy thái quá.

Mà bên này Úc Tưởng lại lắc đầu nói: “Ông đoán xem.”

Bác cả Úc banh mặt, có chút tức giận, nhưng lại không dám phát tác với Úc Tưởng, vì thế chỉ có thể nhịn.

Ông còn không biết những ngày phải nhẫn nhịn như vậy còn dài dài.

Úc Tưởng dưới một đám hộ về hộ tống, an toàn vô ưu mà trở lại nhà cũ Úc gia.

Bác cả Úc cũng là cố ý kêu người Úc gia thông minh lên một chút, về sau đừng tiếp tục trêu chọc Úc Tưởng. Vì thế ở trong phòng khách, ông liền mở miệng hỏi: “Ta nghe luật sư nói, Trữ đổng cho con một trăm triệu tiền mặt, còn có một cái biệt thự cao cấp có giá trị tương đương?”

“Cái gì?!”

“Ba, người vừa nói cái gì?”

“Ai cho Úc Tưởng nhiều tiền như vậy ? Sao có thể?”

Trong phòng khách thanh âm kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác.

Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, ông ta muốn tôi tránh xa Trữ Lễ Hàn cùng Lăng Sâm Viễn, nói sẽ cho tôi 500 vạn. Tôi nói 500 vạn không được, ít nhất phải là 7000 vạn. Cuối cùng sau khi ông ta nghe lời khuyên của tôi xong, thật sự nhận ra được sự trân quý của hai đứa con trai, vì thế quyết định tại chỗ tăng giá đến một trăm triệu cộng thêm một bộ bất động sản.”

Úc gia người: “…………”

Mụ nội nó!

Nội tâm chấn động của bọn họ đã không thể hình dung bằng một chữ nữa.

Úc Tưởng tại sao lại có vận khí tốt như vậy ? Còn mang chính mình ra tăng giá? Mày không cần gạt tao! Nhà giàu nào mà dễ nói chuyện như vậy!

Úc gia đại bá tức giận đến đau não: “Mày đòi tiền mà không cần người?”

Úc Tưởng quyết định nói với ông: "Này, có chuyện gì vậy? Trữ thiếu gia và Lâm Sâm Viễn không liên quan gì đến nhau. Làn sóng này gọi là gì? Làn sóng này được gọi là mại da^ʍ."

Cái gì???

Ngươi hiện tại nói cho chúng ta biết, các ngươi kỳ thật không có quan hệ?

Cổ họng bác cả Úc nghẹn đắng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên khϊếp sợ sự quyết đoán cùng thủ đoạn của Úc Tưởng hay cảm thán với Trữ Sơn thế nhưng bị…… Lừa gạt……

Đáy lòng bác cả Úc có chút khó chịu, nhưng lại không thể không nói, chiêu thức ấy của Úc Tưởng vừa ra, chính là không làm mà lại có ăn, ai cũng đều phải hâm mộ ghen ghét.

“Bác cả ngài không thích việc tôi kiếm lời sao? Ai, ngày mai tôi còn phải mang luật sư đi nộp thuế đây.”

“…… Làm gì có chuyện không thích, ta rất cao hứng.” Bác cả Úc gian nan nghẹn từng chữ một từ cổ họng. Bắt lấy đồ vật có thể bắt được, hắn hẳn là khen Úc Tưởng thông minh, chính là……

Bác cả Úc gian nan giữ gìn tôn nghiêm gia chủ của mình, giáo huấn nói: “Con sẽ không sợ chuyện này bị Trữ đại thiếu cùng Lăng thiếu biết được sao? Bọn họ sẽ có ấn tượng như thế nào về con?”

Úc Tưởng thầm nói sẽ muốn cùng ta yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, a không phải.

Cô đem câu nói kia của Trữ Lễ Hàn từ trong đầu ném ra ngoài, nói: “Ông có thể thử đi gặp mặt bọn họ.”

Bác cả Úc kiệt lực hòa hoãn sắc mặt, nói: “Ta sẽ không nói…… Con yên tâm, bác luôn hướng về phía con.”

Không chỉ có sẽ không nói.

Ông còn sẽ nghĩ cách giúp Úc Tưởng, tiền muốn, người bọn họ cũng muốn.

Trữ Sơn rồi cũng sẽ già.

Tương lai mặc kệ là ai cầm quyền, Úc Tưởng chỉ cần cùng một chỗ với người đó, Úc gia từ đây liền một bước lên trời.

Trong lòng bác cả Úc còn đang mang mộng đẹp giản dị tự nhiên, nỗ lực làm ra bộ dáng trưởng bối hiền hòa, đưa Úc Tưởng vào phòng ngủ.

Chỉ có vợ chồng Úc Thành Tân vẫn cảm thấy chuyện này không tốt lắm, một đêm thức trắng khó ngủ.

Tới sáng ngày hôm sau.

Bác cả Úc tự mình tới gõ cửa phòng Úc Tưởng.

Hóa ra hôm nay là ngày Hà gia tổ chức tiệc mừng.

Úc Tưởng đã sắp quên luôn tên Hà Vân Trác này, cô miễn cưỡng từ góc xó xỉnh lôi ra một đoạn ký ức Hà Vân Trác nói với cô hy vọng cô có thể đi tham gia buổi tiệc……

“Con yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ nghĩ cách từ chối Hà gia mà không mất thể diện. Nhưng tiệc vẫn phải đi. Rốt cuộc hiện tại, con cùng Trữ đại thiếu bọn họ cũng không có danh phận chính thức. Úc gia nếu dám trực tiếp không cho Hà gia mặt mũi, Hà gia liền dám xuống tay sau lưng thu thập Úc gia.” Bác cả Úc bá cùng cẩn thận kể khổ với Úc Tưởng, một chút cũng không dám qua loa.

Khác hoàn toàn với lần tham gia bữa tiệc trước.

Hôm nay toàn bộ chuyên viên trang điểm, stylist mà Úc gia mời gần như đều vây quanh Úc Tưởng.

Ngay cả lễ phục cũng là bác cả Úc tự bỏ tiền túi ra định chế cho cô.

Chị họ ngồi trên sô pha trong một góc nhịn không được oán trách: “Hôm qua không phải nó nói chính mình có tiền à? Vì sao không để nó tự chi tiền? Như thế nào còn muốn trong nhà bỏ tiền ra!”

Bác gái cả không nặng không nhẹ mà quay đầu lại nhìn cô ta một cái, nói:

“Con như thế nào ngay cả đạo lý này cũng không hiểu? Ba mẹ con dạy con như vậy? Con nghĩ lại đi, Úc Tưởng hiện tại rất có tiền, lại có Trữ đại thiếu, Lăng thiếu ưu ái, đến cả Hà Vân Trác cũng có ý với nó. Nói cách khác, nó không thiếu cái gì cả. Hiện tại trong nhà còn không chủ động nghĩ biện pháp giúp đỡ nó, về sau nó có để ý đến con không? Nó phất lên rồi còn quan tâm con làm gì? Con còn muốn dựa vào nó?”

Chị họ bị giáo huấn một hồi, đành phải ngượng ngùng câm miệng.

Úc Trung ở một bên nhẹ nhàng thở ra, thầm nói may mà mình chưa nói gì hết, bằng không chính mình liền bị mắng rồi.

Lúc người Úc gia đến Hà gia đã là 11 giờ rưỡi sáng.

Mà Hà gia bên này cũng vừa mới tiếp xong một hồi điện thoại.

Cha Hà buông ống nghe, xoay người đầy mặt vui mừng mà nói: “Trữ đại thiếu thế nhưng muốn tới, hắn ngày thường rất ít tham dự mấy cái tiệc rượu. Có phải là lần trước, các ngươi cùng nhau mất tích trên đảo, ngươi cùng Trữ đại thiếu kết xuống một chút giao tình gì đó phải không?”

Hà Vân Trác gần đây đều có chút tiều tụy.

Sắc mặt anh ta nặng nề nâng lên mắt, không nói gì.

Giao tình gì chứ?

Là giao tình mình muốn cướp nữ nhân của anh ta à?

(Đắng: hèm... của ai cơ chứ???)

Anh ta cho rằng người như Trữ Lễ Hàn, hẳn chỉ là chơi đùa một chút, nhưng hiện giờ nhìn lại liền giống như không phải vậy.

“Như vậy đi, con đi tiếp Trữ đại thiếu, ta thay con tiếp người Úc gia.” Cha Hà sắp xếp công việc.

Hà Vân Trác nhíu nhíu mày.

Cha Hà lại làm như không nhìn thấy, vỗ vỗ vai anh ta nói: “Ba ba sẽ lót đường cho con, giúp con nhanh chóng đứng vững gót chân ở trong nước.”

Mười phút sau, cha con Hà gia đi xuống lầu.

Chờ ra tới ngoài cửa, xe của Úc gia tới trước, nhưng xe của Trữ gia cũng theo sát tới rồi.

Làm cha Hà ngạc nhiên chính là, từ trên xe Trữ gia xuống đầu tiên lại là Trữ Sơn đang chống gậy.

Lấy giá trị con người của cha Hà hiện tại, kỳ thật muốn gặp mặt Trữ Sơn cũng rất khó. Đặc biệt sau khi tin thân thể Trữ Sơn không quá tốt truyền ra, mọi người đều rất ít thấy qua vị Trữ đổng này.

Mà ông lại xuất hiện ở bữa tiệc mừng con trai mình về nước, còn không phải cái tiệc rượu chính thức gì. Đây là vinh dự như thế nào a?

Cha Hà nhịn không được có chút kích động.

Trữ Sơn bên kia lại nhìn chung quanh một vòng, đảo qua từng người một ở Úc gia…… Úc Tưởng đâu?

Mục đích ông tới hôm nay, chính là vì kiểm tra một chút Úc Tưởng có còn dám cùng Trữ Lễ Hàn, Lăng Sâm Viễn dây dưa cùng nhau hay không. Nhưng mà người đâu?

Lúc này Úc Tưởng đang làm gì nha?

Cô mặc một chiếc váy dài, khoác một chiếc áo khoác màu trắng gạo bên ngoài, dẫm lên giày cao gót, mỹ lệ động lòng người, khí thế bùng nổ.

Cô đang nộp thuế.

Luật sư và một số vệ sĩ đi cùng cô để nộp thuế, tiền mặt được ghi vào tài khoản của cô, và cô đã lấy được giấy phép tài sản thành công.

Tòa biệt thự này rộng khoảng 400m2, tiền thuế phải nộp trước mắt là 720 vạn.

May mắn đây cũng không phải là tiền của cô, thành ra cũng không có quá đau lòng.

Nhân viên công tác ở cục Thuế vụ mỉm cười đưa cô ra cửa, cô đứng ở cửa nhìn con dấu “Cá nhân tặng không ràng buộc cùng” được đóng trên đống giấy tờ nộp thuế. Cái này đại biểu cho, tương lai Trữ Sơn có hối hận thì cúng chẳng thể đòi được tiền về.

Hành động tặng không có ràng buộc của hắn đã hoàn thành dưới sự giám sát ở cơ cấu công chứng cùng cơ cấu thuế vụ.

Úc Tưởng đem cất giấy tờ vào trong túi.

Sau đó vừa ngẩng đầu liền thấy một chiếc xe ngừng ở trước mặt, phát ra tiếng còi.

Là một chiếc Rolls-Royce, bảng số xe vừa thấy liền không giàu cũng sang.

Cửa sổ xe Rolls-Royce nhanh chóng hạ xuống, người đàn ông ngồi ở bên trong chậm rãi quay đầu, hỏi: “Làm xong rồi?”

Là Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng có chút kinh ngạc, cô đi lên trước, kéo cửa xe ra ngồi vào trong.

Rốt cuộc bên trong ấm áp, bên ngoài lại lạnh, cô cũng chẳng cần phải đứng ngoài hứng gió, có chuyện gì vào trong rồi nói.

“Không phải đã có vệ sĩ đi theo rồi sao? Hay là Trữ đại thiếu đây là đang lo lắng cho tôi?” Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.

Hôm nay cô trang điểm cẩn thận, mặt mày bị trang điểm đến càng thêm tinh xảo, nhìn qua giống như trân bảo giá trị liên thành lại rạng rỡ ánh sáng ở quầy triển lãm đồ cổ kia .

Trữ Lễ Hàn ánh mắt nhanh chóng mà lướt qua trên mặt cô: “Em muốn đi tiệc rượu ở Hà gia?”

Úc Tưởng: “Đúng vậy, như thế nào, anh cũng phải đi?”

Trữ Lễ Hàn: “Ừ, tiện đường. Chờ sau khi kết thúc, tôi cho người đưa em đi xem tòa biệt thự cao cấp kia.”

Úc Tưởng: “Ok! Quá tốt luôn!”

Úc Tưởng nhắm mắt ở trong xe ngủ gật một lát, tự nhiên mà thả lỏng.

Trữ Lễ Hàn cũng không có đánh thức cô, vẫn luôn chờ tới ngoài cửa Hà gia rồi, Úc Tưởng lười biếng mà mở mắt ra: “Tới rồi sao?”

Úc Tưởng nói chuyện, đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cổng lớn Hà gia dần dần náo nhiệt lên.

Mà vô số khách khứa đi vào nơi này, đều ở tha thiết chào hỏi một lão nhân đang chống gậy.

Cả người Úc Tưởng căng thẳng một chút.

Kia không phải Trữ Sơn sao?

“Trữ đổng như thế nào cũng ở chỗ này?” Úc Tưởng liếʍ môi dưới, “Tôi nếu đi xuống từ trên xe anh, ông ta còn không tức giận đến muốn gϊếŧ tôi tại chỗ à?”

Quả nhiên, số tiền này không phải dễ kiếm, hừ!

Trữ Lễ Hàn khắp nơi lão luyện, anh nói: “Tôi có cách giúp em.”

Úc Tưởng: “Cái gì?”

Trữ Lễ Hàn nói: “Em cởϊ áσ khoác ra.”

Úc Tưởng nhíu mày: “Lạnh lắm.” Nhưng cuối cùng vẫn là đem áo khoác cởi.

Sau đó Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung mà cởi xuống áo khoác tây trang của chính mình, đưa cho cô.

Úc Tưởng: ???

Trữ Lễ Hàn: “Em không phải rất biết cách bịa chuyện sao? Lần trước là tội phạm gϊếŧ người. Lần này em cũng có thể bịa chuyện cái áo khoác này thuộc về dạng người gì. Mà người này chính là người yêu mới của em. Không gì có thể làm ông ta mất cảnh giác so với việc bên cạnh em xuất hiện một người đàn ông khác.”

Úc Tưởng tâm nói cái tên dở hơi này, ai không biết còn tưởng ta một chân đạp mấy cái thuyền đâu!

Nhưng mà cô cũng cảm thấy này không tồi! Dù sao tiền tới tay, làm gì không cần? Cô không chỉ có muốn, cô còn phải dùng đến thoải mái dễ chịu!

Cô khoác thêm áo khoác tây trang của Trữ Lễ Hàn, đẩy cửa xe ra nghênh ngang đi xuống.

Chờ đi được hai bước cô mới nhớ ra, quay đầu lại hỏi: “Ông ta đã từng nhìn thấy chiếc xe này của anh chưa? Có sợ bị nhận ra không?”

Trữ Lễ Hàn nói: “Chưa thấy qua.”

Tư thái trầm ổn của anh mang đến cho người khác một cảm giác an tâm lớn lao.

Úc Tưởng thầm nghĩ đại boss phản diện quả nhiên không phải dạng vừa, bớt được bao nhiêu việc, lại còn sắp xếp tốt công việc cho vai phụ độc ác là mình.

Cô gật đầu một cái nói: “Vậy là tốt rồi, vậy thì anh chờ lát nữa hãy vào cửa sau đi.”

Trữ Lễ Hàn cũng gật đầu, nói: “Được.”

(Đắng: Uy quyền của nóc nhà-ing)

Úc Tưởng chậm rãi đi đến trước cửa.

“Úc tiểu thư tới?!” Cha Hà bên kia cao hứng lên tiếng, sau đó tập trung nhìn vào, liền thấy áo khoác tây trang của đàn ông trên người Úc Tưởng.

Trữ Sơn nghe thấy ba chữ “Úc tiểu thư”, không cần suy nghĩ liền quay đâu nhìn.

Khi thấy Úc Tưởng trang điểm, ông cũng trừng lớn mắt.

Nhưng trước mặt người khác, Trữ Sơn vẫn duy trì tốt hình tượng của chính mình.

Ông lộ ra một chút tươi cười, áp xuống kinh nghi bất định cùng lửa giận.

Trữ Sơn hỏi: “Áo khoác trên người Úc tiểu thư là của ai?”

Mọi người đều không nghĩ tới Trữ đổng thế mà lại trước chủ động mở lời với con gái Úc gia, còn hỏi một vấn đề như vậy.

Úc Tưởng: “Một người đàn ông nam tính.”

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy dáng người Trữ Lễ Hàn quả thật rất nam tính.

Trữ Sơn nghe xong, sắc mặt hơi cứng lại, khóe miệng còn nhịn không được gật giật.

Cô không phải là bắt được tiền thật là vui, còn không đợi ông cho đưa đàn ông đến cho cô, cô liền tự đi tìm mười tên đàn ông nam tính đi?

Trữ Sơn gần như lên cơn đâu tim, có chút đau lòng cho hai đứa con trai.

Này chẳng lẽ là báo ứng sao?

Ông nghĩ thầm.

Bên người ta trước giờ có vô số nữ nhân.

Đến thời của hai đứa con trai, lại thành bên người nữ nhân của bọn họ có vô số nam nhân?!

Trữ Sơn hít vào một hơi, cảm thấy huyết áp của chính mình lại tăng cao.

---

Nhóm hiện đang thiếu hụt editor nên bạn nào hứng thú nhắn cho nhóm nha.