Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 17: ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ thắng bại của nam nhân.

Edit+Beta: Phương Anh.

Beta: Đắng

------

Trong không khí tràn ngập hương vị của sự chết chóc.

Mọi người dường như không nói lên lời.

Úc Tưởng: "Tại sao không có ai nói chuyện?"

Hệ thống: 【……】

Hệ thống thở dài: 【thân thể bọn họ tuy rằng còn ở nơi này, nhưng hồn phách hẳn là đã lên chín tầng mây rồi 】

“Yeah~ kiến tạo hoàn thành!” Điện thoại của Úc Tưởng phát ra âm báo vui vẻ trong trò chơi, trong nháy mắt đánh tan sự yên lặng, cũng đem hồn phách đã bay cao bay xa của mọi người trở về .

Không chờ Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn hai đương sự lên tiếng, bác cả Úc gia liền như vừa tỉnh mộng, rất nhanh quay đầu quát lớn nói: “Mày, mày nói hươu nói vượn cái gì? Mày…. Mày ……tức chết tao”

Nếu không phải nể mặt Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn, lúc này người nhà Úc gia có thể mắng càng khó nghe hơn.

“Bác cả…… Trữ đại thiếu còn đứng đây .” con trai của chú Tư bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở.

Bác cả Úc gia vội đè lại tức giận quay đầu: “Mau, mau dọn ghế cho Trữ đại thiếu !”

Úc Tưởng còn có thể chờ lát nữa lại giáo huấn, Trữ đại thiếu thì tuyệt đối không được chậm trễ.

Trữ Lễ Hàn xốc xốc mí mắt, ánh mắt anh nhẹ nhàng dừng trên người Úc Tưởng , một câu cũng không nói.

Anh muốn xem Úc Tưởng muốn diễn như thế nào.

Một bên thư kí Vương khóe miệng giật giật nhận ghế, đặt ở phía sau Trữ Lễ Hàn.

Thầm nghĩ, các người cũng thật không khách khí nha, đứng ở chỗ này liền coi mình thành chủ nhân.

Làm như chúng tôi mới là khách ở đây ấy.

Lúc này Trữ Lễ Hàn chậm rãi ngồi xuống.

Bác cả Úc ở bên kia lại nhanh miệng hỏi Úc Tưởng: “Mày biết anh ta không? Mày có biết anh ta là ai không?”

Úc Tưởng không chút hoang mang, hỏi: “Bác nói ai?”

Bác cả Úc lúc này mới giơ tay về hướng Trữ Lễ Hàn, ông cũng không dám tại đây chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ có thể lặng lẽ mà ra ám hiệu.

Bác cả Úc: “Vị này .”

Úc Tưởng: “À ,một người tốt đưa tôi đến bệnh viện.”

Thư kí Vương nghẹn một bụng cười.

Người tốt! Trữ đại thiếu trở thành người tốt việc tốt, tiên phong làm việc tốt rồi?

Trữ Lễ Hàn chuyển mắt qua liếc anh ta một cái, thư kí Vương ho nhẹ một tiếng, rất nhanh lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.

Trữ Lễ Hàn vuốt ve đầu ngón tay, thầm nghĩ có thể nghe một câu đứng đắn từ trong miệng Úc Tưởng thật không dễ dàng.

Bác cả Úc cắn chặt răng: “Vị này chính là Trữ đại thiếu, Trữ gia vị kia Trữ đại thiếu. Tưởng Tưởng chính mày vừa rồi nói mê sảng gì đó? Mày làm sao dám……”

“Từ từ.” Bác cả Úc bỗng dưng phản ứng lại đây, “Mày nói Trữ đại thiếu đưa mày đến bệnh viện?”

Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới nhặt ảnh chụp mà vừa nãy người Úc gia hùng hổ ném trên giường bệnh lên.

Cô nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: “Nếu không bác tự mình đối chiếu một chút?”

Bác cả Úc vươn tay, lấy lại tấm ảnh.

Mà lần này tay ông đều run nhè nhẹ.

Đối chiếu?

Vậy thì không phải là mời Trữ đại thiếu đứng lên để đối chiếu sao?

Ông dám sao?

Bác cả Úc đầu óc rối bời, nhìn chằm chằm vóc dáng của người đàn ông trên bức ảnh kia.

Cao lớn, đĩnh bạt.

Tây trang giày da, nhìn qua là giá trị xa xỉ.

Đúng vậy, ông lúc trước sao lại không phát hiện ra những chi tiết này?

Trữ đại thiếu thật sự ôm Úc Tưởng vào bệnh viện?

Nhưng…… Nhưng vì cái gì a?

Bác cả Úc một bên khẳng định một bên lại điên cuồng phủ định, thật sự không thể tin được.

Đầu bên kia Trữ Lễ Hàn không nóng không lạnh mà lên tiếng: “ Được rồi, là tôi.”

Ngắn gọn súc tích , một chút liền đem sự việc làm sáng tỏ.

Bác cả Úc bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại, chính mình từ sau khi vào phòng bệnh có nói ra lời nào không nên nói về người đàn ông trong ảnh không……

Ông nghĩ đến một nửa, cũng không dám nghĩ lại nữa.

Lúc này một người đàn ông trung niên bên cạnh bác cả Úc gia kích động lên tiếng: “Cảm ơn! Cảm ơn Trữ đại thiếu đã đưa nó đến bệnh viện! Úc Tưởng vì sao phải nhập viện?”

Úc Tưởng không thể không nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông này mặc áo khoác màu đen, khoảng 50 tuổi, làn da nhìn qua có chút thô ráp, nhưng cũng có thể nhìn ra được vẻ đẹp khi còn trẻ, đặc biệt là đôi mắt.

Úc Tưởng: "Có chút giống tôi."

Úc Tưởng: "A không phải, là tôi có chút giống ông ấy mới phải."

Trong đầu Úc Tưởng rất nhanh đã có tin tức của người đàn ông này. Úc Thành Tân, năm nay 52 tuổi, là cha của nguyên chủ.

“Trúng độc.” Lăng Sâm Viễn ở bên kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào.

“Cái gì?! Trúng độc?” Sắc mặt Úc Thành Tân nháy mắt thay đổi. Những người khác của Úc gia cũng ngẩn người.

“Không phải nằm viện dưỡng thai?” Úc Trung buột miệng thốt ra.

Hắn hôm nay chính là tới xem náo nhiệt, xem Úc Tưởng bị chê cười, nào biết chê cười không thấy mà lại thành chính hắn bị giật mình.

Thư kí Vương nghe thấy lời này, còn cảm thấy có chút áy náy, nói: “Đương nhiên không phải.”

Nếu không phải bọn họ mang theo Úc tiểu thư đến phòng chờ, Úc tiểu thư cũng sẽ không bị liên lụy. Tuy rằng thuốc độc không tạo nên ảnh hưởng gì lớn, nhưng đi bệnh viện rồi bị người khác chụp ảnh lại rồi phát tán lên mạng, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Úc tiểu thư.

Hiện tại, người nhà cô ai cũng mò đến hỏi tội.

Úc tiểu thư trong lòng nhất định…… Thư kí Vương nghĩ đến đây, đột nhiên dừng một chút.…… Úc tiểu thư hiện tại thoạt nhìn, giống như trong lòng còn khá tốt?

Không dễ chịu càng như là người Úc gia.

Thư kí Vương nghẹn lời.

“Không ……” Người Úc gia xấu hổ nói.

Úc Trung không phục mà lên tiếng: “Vậy trên mạng viết những cái đó……”

Úc Tưởng: “Trên mạng nói cái gì anh liền tin cái đó, anh là Paramecium* à?”

(*) Paramecium(Trùng đế giày) là đại diện của lớp Trùng cỏ. Tế bào trùng đế giày đã phân hóa thành nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận đảm nhận một chức năng sống nhất định. Trùng đế giày được con người biết đến trước tiên trong thế giới động vật đơn bào.

Paramecium, sinh vật đơn bào.

Cô mắng hắn không đầu óc?

Úc Trung sắc mặt khó coi, hắn đang muốn lên tiếng, bên kia Úc Thành Tân rất nhanh đã mở miệng: “Làm sao lại trúng độc? Hiện tại còn vấn đề gì không?”

Một bên Quan Kim Mỹ ở bên cạnh, cũng cầm tay Úc Tưởng.

Môi trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi, thân thể đều có chút không khống chế được mà phát run.

Úc Tưởng: “Con không sao.”

Sau một hồi suy nghĩ, cô đưa một tay khác lên, vụng về mà vỗ vỗ vào mu bàn tay Quan Kim Mỹ, sau đó bị Quan Kim Mỹ dùng sức mà nắm chặt hơn.

Bác cả Úc nhăn mặt cố nặn ra nụ cười để che giấu sự xấu hổ.

Ông nói: “Không sao , không sao cả . Úc gia đã phát công văn luật sư cho những người viết bài đăng đó…… Chuyện này……”

Coi như chưa từng xảy ra.

Lời nói đó nghẹn lại cổ họng, rốt cuộc vẫn là không thể nói ra.

Chuyện này có quá nhiều bí ẩn.

Không có lửa làm sao có khói.

Bác cả Úc một lần nữa quay đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn, thấp giọng hỏi: “Trữ đại thiếu hôm nay như thế nào sẽ đến nơi này?”

Thư kí Vương cười: “Các người không biết bệnh viện tư nhân tên gì sao, nó thuộc về công ty nào à?”

Người Úc gia phản ứng lại.

“Bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của Trữ đại thiếu ?”

Thư kí Vương gật đầu : “Trữ đại thiếu tình cờ rảnh rỗi, liền tới xem một chút.”

Xem một chút?

Là xem Úc Tưởng? Hay là xem bệnh viện?

Bác cả Úc nghe thấy lời này, cũng không dám cao hứng, sợ chính mình hiểu sai ý.

Ông nhìn về phía Úc Tưởng lần nữa, ánh mắt của ông trở nên phức tạp hơn nhiều.

Bác cả Úc gia cố đè lại cảm xúc phức tạp , lúc này mới lại quay đầu hỏi Lăng Sâm Viễn : “Kia…. Lăng tiên sinh sao lại ở đây?”

Lăng Sâm Viễn: “Tôi tới gặp Úc Tưởng.”

Người nhà Úc gia:!!!!

Vốn dĩ bác cả Úc gia còn muốn chỉ vào Lăng Sâm Viễn, hỏi lại Úc Tưởng một lần nữa, mày biết anh ta là ai sao?

Hiện tại không cần hỏi.

Bác cả Úc có chút hoảng hốt.

“Thăm người bệnh mà không mang theo được thứ gì?” Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt lên tiếng.

Lăng Sâm Viễn nhẹ giọng nói: “Biết Úc Tưởng cũng trúng độc, tôi vội vàng đến thăm. Tôi không giống anh tra, bên người có tài xế và vệ sĩ, còn có thư kí có thể cử đi.”

Có vẻ như đang trào phúng Trữ Lễ Hàn, cũng như là ở trong tối nói anh ta có rất nhiều người như vậy để sai khiến, nhưng anh ta cũng không mang theo thứ gì.

Người Úc gia nghe đến đó, tức khắc hận không thể đem chính mình chôn xuống đất .

Xong rồi.

Anh em tương tàn.

Bọn họ nghe thấy cái bọn họ không nên nghe rồi...

Lăng Sâm Viễn nói xong, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, tháo đồng hồ trên cổ tay ra, đặt vào tay Úc Tưởng.

Anh ta nói: “Đồng hồ Meteoris ,được mua ở London cách đây hai năm trước, giá bốn triệu đôla.”

Hệ thống:???

Người Úc gia :!!!

Hệ thống:【Nhân loại các cô giỏi kiếm tiền như vậy sao? 】

Úc Tưởng: "Ngươi phải hỏi Lăng Sâm Viễn."

Thực ra cô cũng có chút khϊếp sợ, nhưng nghĩ lại trong văn bá đạo tổng tài, tiền không thể coi là tiền được. Lúc trước Lăng Sâm Viễn năm trăm vạn cũng không cho cô, này tính là cái gì!

Hệ thống: 【 Đồng kia anh ta phải đưa cho nữ chính chứ……】

Úc Tưởng chép chép miệng: "Nhưng nữ chính không mê tiền, thật trùng hợp, tôi lại thì . Tôi yêu. Tôi nguyện ý bị choáng ngợp bởi mùi hôi thối của tiền."

(Đắng: Tui cũng muốn~ )

Hệ thống: 【……】

Bọn họ hít sâu một hơi, trong nháy mắt choáng váng.

Theo lý thuyết người Úc gia không nên như vậy, thật sự là hiện tại Úc gia mất mát quá nhiều, trong tương lai rất dễ dàng có thể phá sản.

Bốn triệu đôla, tính toán một chút chính là hai mươi triệu nhân dân tệ đó!

Ít nhất tiền công của nhân viên dưới trướng chú ba cũng có thể trả được...

Sinh viên giống như Úc Trung lại càng kinh ngạc hơn.

Một cái đồng hồ mà thôi!

Mà tận bốn triệu đôla!

Úc Tưởng…… Úc Tưởng……Quá hời!

Thư kí Vương nhịn không được quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

Khi bọn họ tới, quả thật là hai tay trống trơn…… Chủ yếu cũng chỉ là ngẫu hứng ghé qua, nên hoàn toàn không có chuẩn bị trước.

Thư kí Vương thầm mắng mình ngu, vậy mà trên đường tới lại không nhắc thiếu gia?

Đúng lúc này.

Thư kí Vương thấy Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung mà đứng lên, anh hơi cong ngón tay mảnh khảnh khẽ cong lên, nắm lấy chiếc khuy măng sét*, xương ngón tay hơi dùng sức kéo xuống một chút.

(*)Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.Anh cúi người xuống, liền đặt vật kia vào trong tay Úc Tưởng.

Đó là một chiếc khuy măng sét làm bằng ngọc lục bảo.

Màu sắc đẹp đẽ, trong suốt diễm mỹ.

Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt nói: “ Bahia Emerald*” Sau đó anh liền không có nói nữa.

(*)Bahia Emerald (Ngọc lục bảo Bahia) là một trong những viên ngọc lục bảo lớn nhất và chứa mảnh vỡ lớn nhất từng được tìm thấy. Viên đá, nặng khoảng 752 lb có nguồn gốc từ Bahia, Brazil và là tinh thể ngọc lục bảo được nhúng trong đá chủ.Hệ thống:!!!

Hệ thống: 【 Vì cái gì Trữ Lễ Hàn cũng……? 】

Úc Tưởng: "Ngươi không hiểu sao, trong văn bá đạo tổng tài, du͙© vọиɠ chiến thắng của nam nhân rất lớn. Chưa nói đến còn đối đầu với con ngoài giả thú."

Hệ thống: 【……】

Nó muốn trở thành một con người, nó không muốn trở thành chỉ huy nữa.

Mọi người đều rất rõ ràng, ngọc lục bảo từ trước đến nay luôn đắt tiền, mà ngọc lục bảo Bahia lại là loại ngọc lục bảo đắt nhất.

Quan Kim Mỹ sửng sốt, nói: “Vật quý trọng như vậy……”

Chú ba nhà học Úc ngắt lời nhanh hơn, nói: “Trữ thiếu gia, chiếc khuy măng sét này chắc cỡ mười carat đúng không?"

Ông háo hức nhìn chiếc khuy măng sét trong Úc Tưởng , thấp giọng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, ngọc lục bảo Bahia ở triển lãm Trang sức quốc tế năm ngoái được bán với giá năm mươi vạn đôla cara... ”

Quả nhiên chỉ có Trữ gia đại thiếu mới có thể chơi lớn như thế!

Chỉ là một cái cúc áo nhưng lại được làm bằng đá quý hàng đầu.

Chú ba Úc gia trong lòng chấn động.

Mười cara.

Chính là vạn.

Úc Trung ở một bên nghe đến đó nín thở, suýt chút nữa tự làm mình chết nghẹn.

Hắn hiện tại một tháng tiêu vặt đều chỉ có một vạn, ở trường càng khó hòa nhập với mấy phú nhị đại.

Nhưng còn Úc Tưởng?

Chỉ trong mắt liền có được 5700 vạn nhân dân tệ!!!

Ánh mát bác cả Úc gia chớp liên tục, nhưng không có phát ra âm thanh.

Ông nhớ lại khi mới bước vào cửa, Úc Tưởng chỉ vào hai vị này để họ chọn đối tượng kết hôn…

Biểu hiện của hai người này lúc đó như thế nào?

Bác cả Úc nghĩ không ra.

Nhưng ông biết rất rõ ràng, bọn họ không hề tức giận khi nghe những lời này.

Vậy có nghĩa là... điều đó... có khả năng...?

Bác cả Úc gia chỉ cần hạ quyết tâm là đã tràm đầy nhiệt huyết.

Giờ khắc này, ông rất hy vọng Úc Tưởng có thể kết hôn ngay tại chỗ.

Mặc kệ là cùng ai ……

Bác cả Úc hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng: “Còn không mau cảm ơn Trữ đại thiếu?”

Úc Tưởng biết nghe lời phải: “Cảm ơn Trữ đại thiếu.”

Bác cả Úc gia nháy mắt với Úc Tưởng, hận chính mình ngay lúc này không có thuật truyền âm như trong tiểu thuyết tu tiên.

Nhân cơ hội này, nhanh tay lên, giành lấy bất cứ thứ gì có thể từ hai người này!

Tuy nhiên ánh mắt Úc Tưởng lại khẽ đảo qua rồi hướng xuống cổ tay còn lại của Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng nghiêng nghiêng đầu nói: “Trữ đại thiếu có khí chất cao quý, ăn mặc sang trọng. Chỉ để một chiếc khuy măng sét trên ống tay áo thật là quá kỳ cục... Sao anh không đưa nốt cái còn lại cho tôi đi?"

Bác cả Úc gia:???

Ông vừa rồi hướng mắt ra hiệu không phải có ý này!!!

-----

Đắng: Hiện cách thành viên nhóm ai cũng bận, nên truyện sẽ đăng về đêm khá muộn mong các bạn thông cảm.

Nhóm đang tìm bạn phụ Edit/Beta, nếu ai hứng thú có thể nhắn nhóm nha!

Hẹn mấy bạn ở chương 18~