Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 3.5: Bất ngờ này!

“Quào! Hắn tham gia nghiên cứu sinh vật, y dược, cũng chế tạo chip,... lại còn làm IT, ở nước ngoài sở hữu riêng cho mình một quặng mỏ?” Thật không hổ là mô tiếp tiểu thuyết bá đạo tổng tài cũ rích!!! Cái gì cũng đều dám viết!

Úc Tưởng lại lật qua trang khác tiếp tục xem.

Sau khi cha của Trữ Lễ Hàn qua đời, Trữ Lễ Hàn sẽ thừa kế cả mảng bất động sản, công ty truyền hình, điện ảnh cùng công ty bảo hiểm gia tộc.

Vậy thì tốt, cô sẽ làm.

Úc Tưởng thầm nghĩ, trong nguyên tác tất cả sản nghiệp đó đều sẽ được nam chính thừa kế.

Đại phản diện Trữ Lễ Hàn thì một đồng cũng không vớt được.

Hệ Thống: [Xem cong rồi sao? Xem xong có phải hay không vô cùng động lòng, muốn lập tức cùng Trữ Lễ Hàn kết hôn?]

Úc Tưởng lười biếng mà ngáo một cái: “Dẹp bỏ đi, không đợi được đến lúc ly hôn phân chia tài sản, sợ tới lúc đó ta chết rồi.”

Hệ Thống:....

Hệ thống: [Làm người không nên quá tiêu cực.]

Úc Tưởng không phản ứng, chỉ giơ tay ngăn lại một chiếc taxi, báo địa chỉ: “Cao ốc Quang Minh.”

Nơi này chính là tòa cao ốc lâu đời thuộc sở hữu của Trữ gia.

Toàn bộ cao ốc đều thuộc về nhà bọn họ.

Phía trước cao ốc Quang Minh, người đến người đi vô cùng tấp nập.

Úc Tưởng rào bước về phía của chính, liền hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Tòa cao ốc này thật sự rất lộng lẫy, tầng dưới cùng đại sảnh chiếm diện tích rất lớn, được phân chia làm nhiều khu vực khác nhau. Những công ty nhỏ đến để bàn bạc vấn đề hợp tác với Quang Minh, đều phải ngời chờ ở chỗ này.

Úc Tưởng lập tức đi đến chỗ bàn lễ tân, nói: “Xin chào, tôi tới tìm Trữ Lễ Hàn.”

Nhân viên lễ tân không thể hiểu được mà nhìn Úc Tưởng, nhưng vẫn rất lễ phép hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Úc Tưởng: “Không có.”

“Chuyện đó... Vậy cô tìm Trữ đại thiếu gia có việc gì?”

“Việc cá nhân.”

Vẻ mặt của cô lễ tân thoáng căng ra, thầm nghĩ luôn có những người kỳ quái mà chạy tới đây nới rằng mình có việc muốn tìm đại thiếu gia.

“Thật ngại quá, dựa theo quy định, hoặc là cô cần phải có hẹn trước, hoặc là cô trực tiếp liên hệ đại thiếu gia. Cô xem...?”

Cô lễ tân nói xong lời này, chuẩn bị sẵn tinh thần để ứng phó với sự náo loạn của cô gái trước mặt.

Có lẽ sẽ không xảy ra việc gì đâu. Dù sao bảo vệ cũng đã quá quen thuộc với loại tình huống này.

Úc Tưởng: “Được rồi.”

Nói xong, cô liền quay người rời đi.

Lễ tân: “Hả?”

Cứ như vậy... Liền rời đi rồi? Biểu tình của đối phương rất bình thản, thậm chí còn phảng phất như chỉ tới để hỏi cho vui mà thôi.

Úc Tưởng: “Người xem đi, không phải ta không nghĩ đến việc đi tìm hắn, mà ta căn bản không đủ tư cách để gặp hắn.”

Không đợi cô trong lòng ‘tận tình’ hướng đến hệ thống đâm cho vài nhát dao, thì ở đằng sau đã vang lên tiếng gọi giật cô lại: “Úc Tưởng!”

Úc Tưởng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy trước mặt là một người đàn ông tầm 30 tuổi, tây trang ngay ngắn, tướng mạo đoan chính, một tay cầm chiếc cặp công văn đứng ở nơi đó.

Úc Tưởng lục lại bộ não của mình, lúc này mới lôi ra được tên của bọn họ.

Thẩm Hải.

Liêu Giai Phỉ.

Cũng chính là cấp trên của Úc Tưởng – Thẩm tổng, cùng với người đồng nghiệp đã gửi tin nhắn cho cô.

Hai người rất nhanh đi đến trước mặt Úc Tưởng.

Úc Tưởng đành phải lên tiếng chào hỏi: “Thật trùng hợp.”

Thẩm tổng nhìn cô một chút, lại quay đầu nhìn về phía lễ tân tức khắc tươi cười lại có chút thâm ý, hỏi: “Cô có quen biết người ở đây sao?”

Úc Tưởng lắc đầu, sảng khoái nói: “Không quen biết.”

Úc Tưởng nhân cơ hội, đảo khách thành chủ hỏi: “Vậy Thẩm tổng tới chỗ này làm gì?”

Thẩm tổng: “Ách.”

Liêu Giai Phỉ: “....” “Bà cô tôi ơi, cô thật sự quên sạch sẽ rồi sao? Chúng ta muốn tới đây để kêu gọi đầu tư! Hôm nay tới là để gặp giám đốc của công ty đầu tư mạo hiểm Trữ thị!”

Thẩm tổng tính tình có vẻ rất tốt, cười cười nói: “Đúng vậy, chuyện chính là như thế.”

Úc Tưởng: “Vậy hai người cứ từ từ kêu gọi.”

Thẩm tổng: “....”

“Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là Thẩm tổng của công ty văn hóa Khải Tinh không? Giám đốc Lăng vừa mới đến, tôi phụ trách tiếp các vị lên lầu.” Cô gái đứng ở quầy lễ tân đi tới, lên tiếng nói.

Hệ thống: [Kiểm tra đo lường thấy đã phát hiện ra nhân vật quan trọng của cốt truyện! Nam chính Lăng Sâm Viễn. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn 100m! 90m! 80m...]

Hệ thống: [Mời ký chủ lập tức tiến về phía nam chính nói lời tỏ tình.]

Úc Tưởng: “Muốn cô tỏ tình như thế nào? Có lễ vật để đưa lên không?”

Hệ thống nghẹn họng: [Không có.]

Hệ thống: [Nhưng là... Cô chỉ có thể không ngừng xông lên tỏ tình và không ngừng bị cự tuyệt, thì độ căm hận đối với nữ chính của cô mới có thể càng ngày càng tăng!]

Úc Tưởng: “Ngươi nghĩ ta bị bệnh kiều sao?”

Hệ thống:???

Bệnh kiều? Nó có điểm hổ thẹn, là do hệ thống quá lạc hậu sao? Nhưng nó không biểu hiện ra ngoài mà.

Hệ thống giả vờ lạnh lùng hỏi: [Có ý tứ gì?]

Úc Tưởng: “Tỷ như cầu yêu không thành, một cầu yêu không được, hai níu kéo cũng không xong, đành phải đem nam chính về cầm tù tra tấn đến chết.”

Hệ thống cảm thấy tam quan đã hỏng bét rồi.

Nó hoảng hốt mà phát ra âm thanh: [Không, không được.]

Khi Úc Tưởng còn đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm, thì bên này nam chính Lăng Sâm Viễn rất nhanh đã đi vào đại sảnh.

Nam nhân mặc trên mình một thân tây trang đen, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc.

Theo lời nguyên tác có thể hình dung chính là:

Da thịt màu đồng cổ, mày kiếm nhập tấn, như đao tước rìu đυ.c, khuôn mặt tuấn lãng như tượng tạc, kết hợp với khí chất cao ngạo, bễ nghễ coi khinh cả thiên hạ.

Nghĩ đến đây, Úc Tưởng có điểm đói bụng.

A! Đại đồng đao tước* mãi đỉnh!

(*) Đại đồng đao tước: mì cắt Đại Đông. Một loại mì nổi tiếng xuất xứ từ thành phố Đại Đồng, Sơn Tây, Trung Quốc, được mệnh danh là vua của các loại mì.

Lúc này Thẩm tổng mỉm cười mở miệng: “Úc Tưởng, cô cùng chúng tôi đi lên đi. Cô là thiên kim hào môn, khẳng định là đã tiếp xúc nhiều với những nhân vật lớn giống như giám đốc Lăng.”

Úc Tưởng nghe hắn nói như vậy, cuối cùng cũng hiểu tại sao nguyên thân suốt ngày bỏ bê công việc, mà vị Thẩm tổng này lại còn giữ cô mà chưa sa thải. Phỏng chừng là hứng thú với cái hào quang của hào môn trên người cô.

Hắn làm sao có thể biết được Úc gia đã ở cận kề bên bờ vực phá sản.

Người ở giới thượng lưu bây giờ còn không thèm để ý đến phản ứng của bọn họ.

Nhân viên lễ tân rất nhanh đã dẫn bọn họ đến trước cửa thang máy.

Trong thang máy chỉ có ba người bọn họ.

Úc Tưởng lúc này mới mở miệng: “Thật ra, tốt nhất chúng ta không nên bàn chuyện hợp tác cùng vị Lăng tổng này.”

Thẩm tổng kinh ngạc ra tiếng: “Vì cái gì! Hay, cô đang lo lắng về thân phận của hắn đúng không?”

Chủ tịch tập đoàn Trữ thị quang minh chính đại nhận đứa con riêng này về, hiện tại trong giới kinh doanh đã không ít người biết chuyện.

Mà đứa con riêng này, chính là Lăng Sâm Viễn.

Thẩm tổng tràn đầy tin tưởng: “Việc đó thì có quan hệ gì đâu? Trữ đại thiếu gia mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, chúng ta cũng chỉ là một công ty nhỏ muốn hợp tác cùng Lăng tổng, chính xác mà nói, chúng ta cũng chỉ là cùng Trữ thị hợp tác. Chúng ta sẽ không vì thế mà bị liên lụy được, đúng không?”

Bên này giọng nói của Thẩm Hải vừa dứt, cửa thang máy liền mở ra.

Ngoài cửa, Lăng Sâm Viễn đang đứng ở đó không nhúc nhích.

Đối diện với hắn là Trữ Lễ Hàn một thân tây trang trắng đĩnh đạc, không chút cẩu thả, văn nhã tuấn mỹ, khí chất cao ngạo, tựa hồ như chỉ hơi cúi người một chút đối với hắn cũng chính là một loại khinh thường.

Mà theo sau Trữ Lễ Hàn còn có hai thư kí, cùng ba vệ sĩ. Vừa nhìn liền cảm thấy họ có thể đánh Lăng Sâm Viễn đến nhập viện.

Thẩm tổng không cầm lòng được run lập cập.

Hệ thống cũng không nghĩ kinh hỉ lại tới nhanh như vậy.

Bất ngờ như vậy sao, này gọi là gì?

Chính là song hỷ lâm môn nha !

Sau đó nó liền nghe thấy Úc Tưởng bước ra từ thang máy, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói xem ta nếu trước cùng Trữ Lễ Hàn ngỏ lời ‘chúng ta kết hôn đi’, sau lại quay đầu cùng Lăng Sâm viễn nói ‘kỳ thật tôi đã yêu thầm anh lâu rồi, một lần hoàn thành hai nhiệm vụ, thế nào?”

Hệ thống:!!!

Không!

Tuyệt đối không được!

Cố truyện sẽ máu chó đến độ mẹ ruột nó cũng không nhận nó mất!

Tiểu Vân nó sẽ không bao giờ thúc giục cô nhanh hoàn thành nhiệm vụ nữa!!!!