Xuyên Qua Chủng Điền Chi Phu Lang Hung Mãnh

Chương 3: Rốt cuộc ai mới là người tàn nhẫn



Editor: Minh Nguyệt Mạn

Cho dù Lâm Phàm không biết chuyện hài tử trong bụng cụ thể ra sao, chẳng qua ở thế giới kia của cậu, khoa học kỹ thuật rất phát triển, tự nhiên lại đi suy nghĩ làm thế nào để đàn ông cũng có thể sinh con, rốt cuộc cũng là vì ở thời đại bị dị thú xâm chiếm đó, phụ nữ bởi vì nhỏ yếu rất dễ dàng sinh non, dư lại phần lớn đều là đàn ông cường tráng.

“Được, ngươi trước tiên buông a sao ta ra.” - Triệu Hoành Nhân thấy sắc mặt a ma sắp trướng đỏ thành màu như gan heo, vì thế nhanh chóng đáp ứng.

Lâm Phàm khóe miệng cong lên đầy vẻ trào phúng - “Ngươi cho rằng ta ngu sao.”

Cậu không sợ gϊếŧ người, nam nhân trong tay cậu đây so với nữ nhân trong kiếp trước thậm chí còn yếu hơn, điều duy nhất làm y cảm thấy bất đắc dĩ chính là, thân thể này cũng chẳng cường hãn hơn bao nhiêu.

Các ca nhi có mặt ở đây đều khϊếp sợ nhìn Lâm Phàm, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một ca nhi hung ác đến thế.

Thẩm sao Lâm gia nhìn Lâm Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, trước kia Phàm ca nhi rất ôn nhu uyển chuyển, như thế nào này vừa gả chồng liền trở nên tục tằng như thế, sau đó ngẫm lại cũng không thể trách được, nhà bọn họ thậm chí còn làm mới mức muốn lấy mạng người, cho dù là ca nhi ôn nhu đến đâu cũng không thể chịu nổi.

Nếu Lâm gia trước đó biết Phàm ca nhi có thai, chỉ sợ y sẽ đang sống sờ sờ mà đánh đến chết, Lâm gia bọn họ căn bản không chịu nổi mất mặt như vậy.

Lâm Phàm ghi nhận ánh mắt vẻ mặt của tất cả những người có mặt, nguy hiểm đến sinh mệnh của bản thân, y tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Bản thân Triệu Hoành Nhân cũng không biết nhiều chữ lắm, chỉ có thể mời tú tài trong thôn tới viết, lúc này, chuyện gièm pha Triệu gia cưới một ca nhi có thai căn bản cũng giấu không được nữa.

Người trong thôn tương đối giản dị, chẳng qua cũng có không ít người lắm miệng, không đến nửa canh giờ, toàn bộ Triệu gia thôn đều đã biết chuyện này.

Lâm Phàm biết thân thể này đã tiêu hao quá mức, nhưng cậu tuyệt đối không thể gục lúc này, bằng không chính là cảnh người ta là dao thớt, bản thân là cá thịt.

“Ta đọc, ngươi viết.” – Giọng nói Lâm Phàm khàn khàn, cậu có thể cảm giác được rõ ràng cậu đang phát sốt, đại khái là do lúc đầu bị hắt nước lạnh, tưởng tượng đến thời điểm này, y càng thêm chán ghét người nhà này.

Ở thế giới kia, trẻ con vừa mang thai đã được pháp luật bảo hộ, cho dù là trong lúc vô tình mà có, cũng không thể phá thai, nếu không, chỉ có thể chờ bị pháp luật gia nghiêm trị.

Tú tài trong mắt đầy khinh thường, một ca nhi một chữ viết thế nào cũng không biết, thế nhưng còn dám chỉ huy hắn, bất quá dựa vào bạc Triệu gia chi trả, hắn vẫn cố mà làm theo lời cậu.

Trong đó giật mình nhất chính là thẩm sao Lâm gia, làm thế nào mà mới trôi qua có một ngày, tính cách của Phàm ca nhi đã có biến hóa to lớn như thế, thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng được.

“Thứ nhất, Triệu gia không được vì bất cứ lý do gì đến tìm Lâm Phàm gây phiền toái; thứ hai, sau khi Lâm Phàm hưu phu, nhà chồng cần phải hoàn lại toàn bộ của hồi môn……” - Lâm Phàm còn chưa có nói xong, người của Triệu gia đã ồn ào hết cả lên.

“Phàm ca nhi, ngươi còn hưu phu? Thật sự là trò chê cười, chính mình làm ra chuyện không biết liêm sỉ, thế nhưng còn dám nói ra những lời như vậy.”

“Lâm gia các người trừ bỏ bản thân ngươi ra, một cái của hồi môn cũng không có, nhưng thật ra Lâm gia các người cầm đi rất nhiều sính lễ của chúng ta, đúng vậy, phải đòi lại hết.”

Người trong nhà mỗi người ngươi một câu ta một câu đã vô tình nói cho Lâm Phàm rất nhiều tin tức hữu dụng.

Y ở trong nhà hẳn là không có thân phận, hơn nữa là vừa gả chồng liền cùng lúc còn bị người nhà nuốt hết sính lễ.

“Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, đáp ứng hay không?” – Ánh mắt Lâm Phàm đảo qua nam tử mặc lễ phục tân lang, nhìn dáng vẻ, hắn hẳn là chính là phu quân của thân thể này.

Triệu Hoành Nhân cả khuôn mặt đều đỏ ửng, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Lâm Phàm.