Tháng Ngày Đại Học Tươi Đẹp

Chương 1: Nhập học.

Ánh nắng chói chang thiêu đốt làn da trắng ngần, đem áo khoác kéo lên người một cách cẩn thận, tôi kéo vali chầm chầm đi bộ đến con đường, phía trước con đường, hai bên là hai hàng cây rậm rạp che ánh sáng mặt trời gay gắt rọi xuống mặt đường.

Sức nóng hai bên mặt đường bốc lên làm đôi má tôi đỏ hồng hào, nhanh chân kéo vali cũ kĩ tiến về phía trước.

Khi đến trước một cánh cổng lớn, cánh cổng này mở ra để đón những tân sinh viên mới vào học, trường này là đại học Tổng Hợp Thượng Hải, là một ngôi trường rất nổi tiếng, dạy rất nhiều chuyên nghành nhưng mạnh nhất vẫn là Công Nghệ Thông Tin, sinh viên nam của nghành Công Nghệ Thông Tin rất nhiều và nghe nói cũng rất đẹp trai.

Còn tôi thì chỉ đậu một nghành rất tầm thường trong những nghành học nơi đây, nói ra thì có chút xấu hổ, đó là Nghành Quản Lý Nhân Sự, nghành này sự thật sự không phải thế mạnh của Đại Học Tổng Hợp Thượng Hải, nó chỉ là một ngành nhỏ, lấy điểm đầu vào thấp nhất nhưng nếu mà tốt nghiệp cầm tấm bằng về một thành phố Huyện xin việc thì chắc chắn sẽ tìm được một công việc tốt, vì nghĩ như vậy nên tôi đã nộp đơn và may mắn đỗ với điểm sàn.

Kéo chiếc va li đã cũ kĩ, bỏ ít đồ đạc và vài bộ quần áo bạc màu ngồi xe lửa hơn mười tiếng đồng hồ, xuống xe lửa vì tiếc tiền đi xe buýt mà tôi kéo va li đi bộ hơn năm cây số giờ đến trường thì đã gần chiều.

Chắc những sinh viên năm nhất đã làm thủ tục nhập học buổi sáng, còn buổi chiều thì ít hơn nhiều, vì thế khi đến trước cổng trường đã là hai giờ chiều, tôi thuận lợi làm thủ tục nhập học và nhận kí túc xá.

Trường có khuôn viên rất lớn, với những dãy nhà cao tầng, tách biệt là những các khoa, phía trước dãy nhà sẽ đề tên những khoa, có nhiều công viên và ghế đá nhỏ để các sinh viên đến chơi và trò chuyện sau những ngày học tập vất vả.

Khi tôi kéo va li về kí túc xá thì đã tối, kí túc xá có tổng thể hai toà, mỗi tòa mười tầng, nam và nữ tách biệt.

Nắm chìa khóa phòng 509 tôi kéo vali vào trong thang máy, chưa kịp đóng thang máy vào thì một bóng dáng xinh đẹp tiến vào, liếc mắt nhìn thì thấy cô ta cao tầm bằng tôi, tầm mét sáu lăm gì đấy, nhưng phía dưới chân đi đôi guốc tầm năm phân, nên thành ra cao hơn một chút, trên người mặc một bộ váy màu xanh nhạt đắt tiền, làn tóc thẳng mượt, cảm giác toàn thân toát ra khí chất cao quý. Tôi đứng lên cạnh không để ý lắm, nhưng nghĩ ngợi chắc đây là một tiểu thư con nhà giàu rồi.

Khi cánh cửa thang máy mở ra thì tôi nhanh nhẹn đi ra, cậu ta cũng đi theo, đến phòng 509 thì dừng lại, thì thiếu nữ phía sau cũng dừng lại, đôi môi xinh đẹp của cậu ta ngạc nhiên hỏi.

“Cậu ở phòng này à”.

Tôi nghe vậy liền đáp lại.

“Ừm...mình ở phòng này, cậu cũng thế à”.

Cô ấy nghe tôi nói xong thì mở cửa bước vào, tôi cũng lật đật theo sau, kí túc xá này có bốn giường, phía trên là giường ngủ, phía dưới là bàn học, bên trong có hai thiếu nữ đang lau giường, hai người đều chọn giường phía trong, còn tôi và thiếu nữ mặc váy xanh kia đến muốn nên chỉ ở giường phía ngoài, hai người kia thấy chúng tôi liền vội vàng giời thiệu.

“Tớ là Nhạc Linh, khoa Ngoại Ngữ” một thiếu nữ tóc ngắn đeo kính cận lên tiếng.

“Còn tớ là Nguyễn Kì, khoa Kinh Doanh Thương Mai”, thiếu nữ cao lều kều, tầm hơn mét bảy gì đó tiếp lời.

Tôi nghe vậy định giới thiệu thì thiếu nữ mặc váy xanh kia lên tiếng.

“Tớ là Ngâm Ảnh Diệu, khoa Ngoại Ngữ, chào tất cả mọi người”.

Sau đó tôi định giới thiệu thì Nguyễn Kì nghe Ảnh Diệu nói vậy liền ồ lên.

“À...tớ nhớ rồi...hồi sáng có một mỹ nữ xinh đẹp nhập học, mọi người đều nói là hoa khôi năm nhất, hóa ra là cậu, cậu nói tên tới mới nhớ”.

Tiếp theo Nhạc Linh tiến tới nhìn Ảnh Diệu một lát rồi nhảy mừng lên vui sướиɠ.

“Haha...thật không ngờ phòng chúng ta may mắn lại có hoa khôi cùng ở, sau này được hưởng ké vinh quang của cậu rồi”.

Ba người kia vừa nói vừa vui mừng mà quên mất là còn một người đứng phía sau, lúc này tôi thấy không khí như vậy liền nhanh nhẹn ké vào nói.

“Chào mọi người, tớ tên là Mẫn Mẫn...ở chung có gì sai sót mong mọi người lượng thứ”.

Khi tôi nói xong thì mọi người đều đặt chú ý lên người tôi, Ảnh Diệu cười hỏi.

“Mẫn Mẫn là tên cậu sao, nghe như tên ở nhà vậy”.

“À...thì tớ ở nông thôn, nên hồi xưa bà tớ đặt như vậy”.

Qủa thực tên này được mẹ tôi nghĩ trong lúc say sượu sau đó đặt luôn, mẹ tôi là một gái bán hóa, tôi được sinh ra trong lúc bà bất cẩn không dùng bαo ©αo sυ với một người đàn ông nào đó, lúc đó bà định bỏ tôi đi nhưng được mấy chị em đồng nghiệp can ngăn, bảo là đã lớn tuổi, giờ bỏ đi e cũng không sinh được nữa, vì thế mà tôi có mặt trên cõi đời này.

Nuôi tôi được hai tuổi thì bà quay lại con đường cũ, mỗi ngày đều đưa đàn ông đến nhà, tuổi thơ tôi lớn lên chứng kiến những du͙© vọиɠ, những lời ve vãn, nhiều lúc tôi rất hận bà nhưng nếu không làm cách đó thì làm sao có tiền để nuôi tôi, mà thường gái bán hoa đa số rất đẹp, nên tôi cũng có một ít di truyền từ mẹ.

Sau đó tôi dần dần học được nhiều cách khôi lỏi trong cuộc sống, cách nịnh bợ, lấy lòng và xem sắc mặt của những gã đàn ông ở với mẹ tôi, lúc đó tôi làm bộ đáng thương xin những gã đàn ông ấy chút tiền, hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau như thế.

--------------------------------------------------