Vẻ mặt Trương thị lúc này đã phải gọi là dữ tợn.
Nhưng Mộ Uyển đang quỳ trên mặt đất vẫn chỉ rũ mi mắt xuống, không nhúc nhích, trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc gì.
Thực ra trong lòng Mộ Uyển đang đấu tranh rất nhiều.
Mấy tháng này, chuyện Trương thị muốn nàng nhanh chóng thành thân vô cùng rõ ràng.
Tất nhiên, Mộ Uyển cũng biết những người trong danh sách của Trương thị đều tốt. Hứa Hồng còn bảo chắc tâm Phật trong lòng Trương thị trỗi dậy, khuyên nhủ Mộ Uyển cố gắng nắm chắc cơ hội này. Dù sao thì chuyện hôn nhân đại sự cũng là chuyện cả đời.
Đây là chuyện những nữ nhi bình thường đều nên trải qua.
Nếu như không phải có đêm đó thì cho dù Mộ Uyển bất an thế nào cũng sẽ không từ chối thế này.
Có lẽ nàng có thể trở thành một người nữ nhân như bao người bình thường, chăm lo việc nhà, chăm sóc con cái, cả đời trôi qua như vậy.
Nhưng bởi vì có đêm hôm đó nên mọi thứ đã thay đổi.
Mộ Uyển biết, nếu như mình nói ra sự thật thì nàng sẽ trở thành vết nhơ của Hầu phủ, cuộc sống sau này của nàng không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng có thể không nói sao?
Sự kiên nhẫn của Trương thị có giới hạn.
Chuyện bản thân mình không còn trong trắng nữa sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện ra thôi.
Những gia đình quyền quý trước nay đều chỉ coi trọng những nữ tử còn trinh tiết.
Mộ Uyển cũng không muốn sống trong sợ hãi suốt đời.
Thực ra, nếu như chuyện này bị phát hiện, nàng không lo cho bản thân mình, mà chỉ nghĩ đến phản ứng của Hứa Hồng.
Mộ Uyển đã coi Hứa Hồng là người thân duy nhất trên đời này của mình.
Nàng không biết Hứa Hồng có thể tiếp thu được kết quả này hay không.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Uyển gặp phải tình huống khó xử như thế.
“Uyển Nhi.” Nhìn thấy Mộ Uyển cứng mềm đều không ăn, sắc mặt Trương thị vô cùng lạnh lùng: “Mấy ngày nay con ở trong phòng từ từ suy nghĩ, nếu như vẫn không có đáp án thì ta sẽ lựa chọn thay con.”
“Từ giờ đến lúc đó, con tự giải quyết cho tốt đi.”
Ý tứ của những lời này chính là tạm thời giam lỏng Mộ Uyển.
Quả nhiên, Trương thị vừa nói xong thì xoay sang nói với Hoàng ma ma: “Ngươi chọn vài người canh gác trong viện của cô nương, canh gác đến khi nào cô nương nghĩ thông mới thôi.”
Dứt lời, Trương thị định đuổi Mộ Uyển đi, không ngờ lúc này Mộ Uyển lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ân huệ của mẫu thân Uyển Uyển khắc cốt ghi tâm, nhưng cho dù mẫu thân có để con suy nghĩ bao nhiêu lâu đi nữa thì Uyển Uyển cũng chỉ có thể trả lời một câu như vậy.
Giọng nói thanh tú, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.
Trương thị gần như không tin vào tai mình.
“Con nói cái gì?”
Mộ Uyển nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu một hơi, sau đó lại mở mắt ra.
“Mẫu thân, Uyển Uyển không muốn thành thân.”
“Hoang đường!”
Trương thị tức giận đến mức ném tách trà trong tay xuống đất.
“Leng keng...”
“Phu nhân bớt giận!”
Nước trà đã lạnh, chỉ làm ướt làn váy, nhưng tách trà vỡ tan, những mảnh vỡ bắn ra tung tóe. Một mảnh vỡ cắt lên cổ tay trắng nõn của Mộ Uyển, để lại một vết đỏ đến chói mắt.
Nhưng Mộ Uyển vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cũng không hề nhíu mày chút nào.
“Được, được lắm!” Nhìn thấy bộ dạng ngang bướng của Mộ Uyển, sắc mặt Trương thị trở nên vô cùng đáng sợ: “Mộ Uyển, ta đã nói như vậy, thế mà con vẫn không chịu thành thân? Được, nếu không chịu thì cứ ngoan ngoãn ở trong đại viện chờ đợi đi, đợi kiệu hoa đến rước!”
Trương thị nói ra những lời cay nghiệt.
“Hoàng ma ma, lập tức đi tìm vài nam đinh trai tráng đến canh gác ngoài đại viện!”
“Phu nhân, người...”
Hoàng ma ma cảm thấy đây không phải một hành động sáng suốt.
Bà ta nhìn hai tỳ nữ đang hầu hạ bên cạnh Trương thị một cái, hai người này lập tức hiểu ý, nhanh chóng lui ra ngoài.
Trương thị vẫn còn đang tức giận.
“Con vẫn còn chưa đi?”
“Mẫu thân, con gái nguyện đến chùa Thừa Ân tu hành, cầu phúc cho Hầu phủ. Xin mẫu thân khai ân, cho con gái được như ý nguyện!”
Nàng vừa nói xong, xung quanh lập tức yên lặng như tờ. Không chỉ Trương thị ngây ngẩn cả người mà ngay cả Hoàng ma ma cũng nhất thời chưa phản ứng lại được.
Chùa Thừa Ân là ngôi chùa mà Tĩnh triều xây dựng để những nữ nhân của các hầu phủ hoặc hoàng cung tới tu hành. Ngôi chùa này có từ thời Hoàng đế thái tổ, lịch sử rất lâu đời, nội tình cũng thâm hậu.
Từ các phi tần của tiên đế đến các phu nhân muốn thủ tiết đều có thể đến chùa Thừa Ân để tu hành. Nhưng có rất ít thiếu nữ chưa lập gia đình đến đây tu hành, bởi vì chùa Thừa Ân có một quy định, nếu đã tới tu hành thì phải tu hành ít nhất ba năm, nếu chưa tới ba năm đã rời chùa thì sẽ bị trừng trị.
Nói cách khác, nếu Mộ Uyển mười bốn tuổi vào chùa, vậy thì khi ra đã là mười bảy tuổi.
Ở Tĩnh triều, độ tuổi đó đã lỡ thì, rất khó thành thân.
“Con...”
Trương thị đến giờ cũng đã hiểu ra, Mộ Uyển thực sự rất quyết tâm.
Chùa Thừa Ân là một ngôi chùa đặc biệt, ai muốn tới tu hành đều phải công cáo thiên hạ.
Không người nào có thể ngăn cản được.
Đây là quy định do Hoàng đế thái tổ ban hành, không phân biệt nam nữ, không phân biệt lớn nhỏ, không phân biệt đích thứ.
“Phu nhân...”
Hoàng ma ma phục hồi tinh thần, thì thầm bên tai Trương thị mấy câu.
Trương thị nghe xong thì khẽ híp mắt lại.
Đúng vậy, chỉ cần Mộ Uyển vào chùa thì không còn chuyện muội muội thành hôn trước tỷ tỷ nữa, chuyện hôn sự của Mộ Thấm và Trương Mậu Nguyên có thể lập tức tiến hành.
Chỉ là...
“Con xác định? Mộ Uyển, con rời khỏi chùa đã là mười bảy tuổi rồi, chuyện hôn sự...”
Mộ Uyển nghe thấy giọng điệu của Trương thị thả lỏng hơn thì càng không chút do dự.
“Con gái đã quyết, chỉ cầu mẫu thân chấp nhận!”
------
Hướng Dẫn Đề Cử Truyện Nếu Bạn Thích
Khi Nạp Vàng bằng bất kỳ hình thức nào, bạn sẽ được tặng thêm 1 loại tiền tệ là Ánh Kim. Ánh Kim chỉ sử dụng cho 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.Bạn có thể kiểm tra số Ánh Kim hiện tại của mình tại Profile
Bước 1: Vào truyện bạn yêu thíchẤn vào nút đề cử truyện theo 1 trong 2 cách như trên hình
Bước 2: Đề CửNhập số lượng Ánh Kim bạn muốn đề cử và ấn vào nút Đề Cử Ngay.