Bà ta hiểu những lời tỷ tỷ nói không sai, cách tốt nhất để đối phó lúc này chính là “nhẫn.”
Thế nên, Trương thị lại một lần nữa tiến cung nhờ Trương hoàng hậu giúp đỡ.
Hai tỷ muội xa nhau một năm mới gặp lại.
Dù sao đây cũng là muội muội của mình, Trương hoàng hậu thấy Trương thị có thể nghĩ thông thì cũng rất vui vẻ. Sau khi hai người xóa bỏ khúc mắc, Trương thị ra khỏi cung, còn dẫn theo Hoàng ma ma đắc lực nhất bên người Trương hoàng hậu. Trên danh nghĩa thì là tới dạy Mộ Thấm lễ nghi quy củ, nhưng mục đích thực sự là bày mưu tính kế cho Trương thị.
Quả nhiên, có Hoàng ma ma bên cạnh nhắc nhở, Trương thị chuyên tâm dạy dỗ con gái, hành xử cũng không tùy hứng như trước. Mặc dù bà ta vẫn không ưa Lâm thị và Mộ Uyển như cũ, nhưng trong mắt lão phu nhân thì bà ta vẫn là người chịu thiệt thòi.
Thế nên, lão phu nhân cũng mắt nhắm mắt mở trước những hành động tưởng như vô thưởng vô phạt của Trương thị.
Mộ Tuân Ích cũng cảm giác được sự thay đổi của Trương thị, nhưng ông chưa bao giờ để ý mà ngược lại còn cảm thấy được giải thoát. Thế nên, ngoại trừ đầu tháng và ngày mười lăm ông ý tứ nghỉ ngơi ở phòng của Trương thị, thời gian còn lại đều cố gắng hết sức ở bên cạnh hai mẹ con Lâm thị.
Cứ như vậy, gia đình hòa thuận chung sống bảy năm.
Tuy nhiên, sức khỏe của Lâm thị không tốt, sau khi vào kinh thành lại chỉ ở trong hậu viện. Bà vì con gái mà vất vả nhiều năm, cuối cùng cũng không cầm cự nổi nữa. Năm Mộ Uyển chín tuổi, Lâm thị nhắm mắt xuôi tay.
Sau khi Lâm thị qua đời không bao lâu thì Mộ Tuân Ích cũng đi theo.
Lão phu nhân phải trải qua nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cả ngày đóng cửa ở trong phật đường không ra ngoài. Hoàng đế nhớ ơn Mộ Tuân Ích năm đó cứu giá có công, hơn nữa Trương hoàng hậu cũng thủ thỉ bên gối, thế nên ban một thánh chỉ, trực tiếp truyền lại tước Hầu gia cho con trai của Mộ Tuân Ích và Trương thị là Mộ Ứng Quyết.
Còn về phần Mộ Uyển thì bị Trương thị tùy tiện tìm một lý do phạm tội, bị đưa đến một biệt viện ở nông thôn, cách kinh thành hàng trăm dặm.
“Muội muội, xin lỗi, là do mẫu thân lấy tính mạng ra ép ta, ta...”
“Không sao, ca ca, huynh không cần tự trách mình.”
Cô bé mười tuổi búi tóc đơn giản, gương mặt trắng như tuyết vô cùng tinh xảo, mắt đen má hồng, lông mày mảnh khảnh, chiếc mũi xinh xắn, trông như tiểu ngọc nữ bên cạnh Quan Âm, khiến người ta nhìn là thấy yêu thích.
Lâm thị và Mộ Tuân Ích đều có ngoại hình vượt trội, Mộ Uyển kế thừa vẻ đẹp của cha mẹ, tuổi còn nhỏ đã xinh đẹp thế này, lớn lên không biết còn kinh diễm đến mức nào.
Đáng tiếc, Mộ Uyển càng xuất sắc thì Trương thị càng không vừa mắt.
Nghĩ đến mẫu thân của mình, Mộ Ứng Quyết chỉ có thể thở dài.
Phận làm con, không phải là hắn ta không hiểu suy nghĩ của mẫu thân mình. Hơn nữa, Mộ Ứng Quyết cảm thấy Mộ Tuân Ích không hề làm tròn trách nhiệm của một người chồng một người cha. Cho dù năm đó Trương thị ép hôn, nhưng nếu ông đã lựa chọn thì cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Nhưng Mộ Tuân Ích lại không làm được.
Cho dù là Trương thị hay là Lâm thị, nói cho cùng thì vẫn là bị phụ bạc.
Nhưng người vô tội nhất chính là Mộ Uyển.
Con người không thể quyết định được chuyện mình được sinh ra.
Tuy nhiên, Mộ Ứng Quyết thì nghĩ như vậy, nhưng Trương thị thì lại không.
Bà ta cảm thấy mình đưa Mộ Uyển đến nơi khác đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Bà ta đã dự định dây dưa với Mộ Tuân Ích cả đời. Nhưng không ngờ người đàn ông này thà chết theo Lâm thị chứ cũng không muốn sống cùng bà ta. Điều này khiến Trương thị cảm thấy từ đầu đến cuối mình giống hệt như một trò cười.
Bà ta làm sao có thể tha thứ được chứ?
Mộ Ứng Quyết biết nỗi đau khổ của Trương thị, cũng biết mẫu thân mình đã nhượng bộ rồi.
Chỉ là, khi đối mặt với ánh mắt trong trẻo và đầy hiểu chuyện của Mộ Uyển, hắn ta vẫn cảm thấy khó chịu.
Cảm thấy khó chịu vì sự vô dụng của mình.
Xét cả về mặt làm con trai hay là làm huynh trưởng.
“Ca ca, muội chờ huynh tới đón muội.”
Giọng nói trong trẻo như chim hoàng anh của Mộ Uyển nhanh chóng kéo những suy nghĩ của Mộ Ứng Quyết trở lại.
Hắn ta nhìn Mộ Uyển, muội muội của mình.
Cô gái nhỏ đứng trong gió tuyết, đôi mắt phượng nhìn như cảnh sắc Giang Nam, phong tình vạn chủng, giống như hai hạt viên ngọc trai đen sáng lấp lánh.
Suy nghĩ của Mộ Ứng Quyết vừa động thì bỗng cảm thấy như có người cầm một sợi lông vũ cào lên trái tim mình vậy. Cảm giác tê tê dại dại khiến người ta mê say.
Những lời muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, một lát sau Mộ Ứng Quyết mới tìm lại được giọng nói của mình.
Vừa thô vừa khàn, làm gì còn giọng điệu ôn nhu thường ngày?
“Được.”
“Muội chờ ta.”
Cả hai đều biết đây chỉ là những lời an ủi, Mộ Uyển nghe qua là quên, nhưng Mộ Ứng Quyết lại ghi nhớ trong lòng.
“Được rồi, mẫu thân và các huynh tỷ chú ý bảo trọng.”
Mộ Uyển hành lễ.
“Còn cả tổ mẫu nữa, Uyển Uyển không thể ở lại bên người, nhờ huynh nói lại với người, nhớ phải chú ý chăm sóc bản thân, đừng...”
Nghĩ đến lão phu nhân luôn đối xử tốt với mình, Mộ Uyển cuối cùng cũng không nhịn được mà đỏ hoe hai mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Mộ Ứng Quyết đỡ nàng dậy, muốn vươn tay lau nước mắt cho Mộ Uyển nhưng lại nhớ ra nam nữ khác biệt, cho dù là huynh muội cũng không thể thân mật quá mức, thế nên chỉ có thể an ủi bằng lời nói.
“Muội yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho tổ mẫu.”
“Thế thì Uyển Uyển yên tâm rồi.”
Mộ Uyển tươi cười.
Trong khoảnh khắc đó, Mộ Ứng Quyết cảm thấy giống như hoa mai đỏ nở giữa trời đông lạnh giá, đẹp không giống phàm trần.