Cô Vợ Trước Độc Ác Của Bá Tổng Giới Thượng Lưu

Chương 3: Trận đầu thắng lớn

Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca

Editor: Gái già thích ngôn tình

Trong khi Lâm Vi đang kéo dài thời gian cãi cọ với hệ thống thì Sở Tầm cũng đã bị bảo vệ khống chế, gã ta nổi gân xanh khắp cơ thể, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận, sắc mặt thì đỏ bừng, nửa là xấu hổ, nửa là sốt ruột.

Sau khi gã hét giá 300 triệu giành được lô hàng, đúng ngay khoảnh khắc được thời mà đắc ý, đúng ngay khoảnh khắc hưởng thụ cảm giác nhận được ánh mắt chú ý và sự ngưỡng mộ từ mọi người. Thậm chí còn có hai ông chủ lớn nhìn dáng vẻ muốn đến gần bắt chuyện với gã. Dầu gì không phải ai cũng có 300 triệu trong tay, nhiều người đều đang đoán già đoán non trong bụng. Rốt cuộc chàng trai trẻ này là cậu ấm nhà nào mới hó hé đặt chân vào giới này đã dám chơi lớn đến vậy?!

Có điều, chờ nhân viên dẫn gã đi thanh toán thì gã mới phát hiện, Lâm Vi nãy giờ vẫn luôn ngồi cạnh mình đã biến mất, gọi cô ta như điên nhưng lại không thấy bắt máy, sau cùng chuyện ầm ĩ đến mức khiến mọi người đều chú ý và nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường.

"Mấy người chờ một chút, tiền của tôi đều để ở chỗ bạn gái đi chung với tôi, chắc cô ấy đi đến phòng vệ sinh rồi." Sở Tầm quan sát thấy nhân viên an ninh đứng xung quanh, họ còn nhìn gã bằng ánh mắt lom lom, khẩn trương nuốt nước miếng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Gã ta gọi điện thoại liên tục nhưng trước sau không ai bắt máy, khách đến dự đấu giá cũng chưa rời khỏi hiện trường, họ nhìn dáng vẻ chột dạ này của gã và tụ năm tụ ba khe khẽ nói nhỏ bàn luận rôm rã, rõ ràng là cố tình ở lại chờ xem phim bom tấn.

Cẩm Tú Lâu tổ chức tiệc đấu giá từ thiện nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa một ai dám giành được lô hàng lại không trả tiền, dòng họ Thịnh của cải phong phú, tiền quyền móc nối, ai dám đắc tội đầu cọp to này kia chứ.

Thằng nhóc ranh này không biết từ lỗ nào chui ra, cũng dám chơi trò ăn giựt này với dòng họ Thịnh, đoán chừng cậu ta sắp phải chấm dứt kiếp người rồi.

"Xin lỗi, ông không biết bạn gái của mình đi đâu sao?! Chúng tôi vừa mới điều tra tài khoản ngân hàng của ông. Xin lỗi! Nhưng đến một một phần ngàn của 300 triệu cũng chưa tới. Chúng tôi có cơ sở hợp lý hoài nghi ông là khách giả. Không những vậy, ông cũng đã vi phạm quy tắc của Cẩm Tú Lâu chúng tôi, có chuyện gì đến Đồn Công An rồi nói đi."

Giám đốc cầm khăn giấy lau mồ hôi, đương nhiên anh biết người bạn gái mà Sở Tầm nhắc tới là ai nhưng anh không thể nói thẳng ra, dù gì người đẹp vô dụng chỉ có vẻ ngoài kia thật sự sẽ làm việc này.

Giờ này anh chỉ khẩn cầu bà chủ đừng xuất hiện, tất cả mọi việc đều giao cho công an xử lý.

Ngặc nỗi, ông trời không chiều theo lòng người, sau khi công an đến nơi, Sở Tầm đã gân cổ hét lên, tất cả đều do Lâm Vi xúi giục gã làm và nói với gã rằng cô ấy sẽ trả tiền.

Cho nên mới xảy ra hành động toàn thể công nhân trong Cẩm Tú Lâu điên cuồng tìm kiếm cô ấy, chờ sau khi Lâm Vi thong thả ung dung ra tới thì thấy vài chú công an nhân dân đang đứng đợi mình.

"Vi Vi, cô mau tới trả tiền đi, nếu không tôi sẽ phải đến Đồn Công An đó, họ đều nói cô muốn quỵt nợ kìa." Lúc Sở Tầm nhìn thấy cô ấy, ánh mắt gã phát sáng lên còn đỏ mặt tía tai kêu gào. Giờ phút này, gã cũng không để ý đến ánh mắt khác thường đến từ mọi người xung quanh.

Làm bản thân mình thoát tội trước rồi nói sau, 300 triệu cũng không phải là con số nhỏ, dù mình đầu thai mấy kiếp cũng không có nổi số tiền đó.

"Hửm, gì? Đồ là anh tự đấu giá, tôi chỉ đi chung với anh đến đây thôi, anh có phải là con trai của tôi đâu mà mua món đồ chơi còn cần tôi trả tiền? Tìm mẹ anh trả đi!"

Lâm Vi móc ra khăn tay cẩn thận tỉ mỉ lau từng ngón tay một, gương mặt ngập tràn vẻ vô tội, rõ ràng là không hiểu tại sao gã ta lại tìm cô đòi tiền.

Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh và ngay sau đó chính là một trận tiếng cười nhạo, chế giễu.

"Ha ha ha, đúng vậy, quý cô này trẻ như vậy, không thể có cậu con trai lớn bằng cậu đươc."

"Ủa, nhìn sơ quý cô này rất quen mặt nha, dường như cô ấy thường tới nơi này thì phải?!"

Có vài khách quen đã bắt đầu tò mò đoán ra thân phận của Lâm Vi, lòng bàn tay của giám đốc càng ra mồ hôi nhiều hơn, trời biết anh có bao nhiêu sợ khi những người này nhận ra tới, đến lúc đó Cẩm Tú Lâu của họ sẽ mang tiếng nâng giá và lừa gạt khách hàng.

"Lâm Vi, cô có ý gì? Không phải cô khuyên tôi phải lấy lô hàng đắt nhất hay sao?! Còn nói gì mà táng gia bại sản cũng phải giúp tôi cho bằng được!" Anh ta không còn quan tâm đến việc dát vàng lên mặt nữa, gã không dám nói tiền để ở chỗ Lâm Vi mà trực tiếp ăn ngay nói thật.

"Sở Tầm, có phải anh nghĩ sai rồi không? Chúng mình là bạn, không phải mẹ con. Ai sẽ mua một món đồ cho bạn mình mà đến táng gia bại sản? Đừng nói là anh nhận lầm tôi là mẹ anh đó nha." Lâm Vi mở to hai mắt nhìn, còn kinh ngạc hơn cả gã.

Bàn về kỹ xảo diễn xuất, trước nay cô chưa từng thua kém ai, tám lần đầu thai trùng sinh, cô nâng được Phật, cũng vào được Ma.

Sắc mặt Sở Tầm càng thêm tái nhợt, mắt thấy công an muốn đẩy mình đi, gã biết, nếu không làm chút gì, sợ là bản thân cũng sẽ không còn cơ hội bẻ lại.

"Lâm Vi, cô giả vờ giả vịt gì đấy hả?! Không phải cô là bà chủ của Cẩm Tú Lâu sao? Nếu không phải cô nói để cô lo mọi việc thì một kẻ nghèo kiết xác như tôi làm gì có khả năng hét ra con số 300 triệu!" Sở Tầm nói xong tức đến thở hổn hển.

Gã vừa nói ra những lời này đã khiến xung quanh bàn tán trở nên kịch liệt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ mặc váy đỏ.

Ngoại hình của Lâm Vi vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, là vẻ đẹp có tính công kích, cộng thêm hôm nay cô ấy còn cố ý trang điểm, nóng bỏng lại quyến rũ xen lẫn khoe khoang, vòng cổ kèm theo nhẫn kim cương trứng bồ câu trên ngón tay, chỗ nào chỗ nấy đều thể hiện sự giàu sang.

Cô ấy đứng ở đó, chẳng cần sự bất cứ câu chữ khoe khoang nào từ dân báo chí, hầu như ai cũng đều có chung một suy nghĩ: Đẹp đến mức lấn áp cả hoa cỏ.

Giám đốc hai chân mềm nhũn, anh ta đã rơi vào trạng thái đứng ngồi không yên. Tuy nhiên, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, một tay lấy khăn giấy lau mồ hôi, một tay khác cầm di động phát sóng trực tiếp tình hình tại hiện trường cho Boss phía đầu dây bên kia xem.

Sau cùng, thân phận bà chủ vô dụng chỉ có bề ngoài của họ vẫn bị tiết lộ, trời biết đám công nhân quèn như họ sợ hãi biết bao khi giữ kín bí mật này. Chỉ rón rén truyền tai nhau trong nội bộ, không dám tuôn ra ngoài vì sợ bị Boss sa thải.

Nhưng hôm nay, tất cả những sự nỗ lực này đều trôi theo dòng nước mẹ nó rồi.

"Sở Tầm, sao anh có thể nói thế? Tôi là bà chủ của Cẩm Tú Lâu, đồ nhà mình, muốn lấy lúc nào mà chẳng được, cần gì phải mất công đến vậy. Huống hồ, nếu đã tham gia đấu giá không phải nên nâng giá cao để đoạt kiện hàng hay sao?! Tuy tôi không thông minh lắm nhưng cũng sẽ không gây thêm chuyện phiền phức gì cho Cẩm Tú Lâu, làm việc kiểu này rõ ràng là trái pháp luật đó nha."

"Cô đừng nghĩ tôi nể mặt cô rồi không biết xấu hổ! Nếu chồng cô quan tâm đến cô thì cô còn ra ngoài nuôi trai sao? Tôi có thể vào đây còn không phải đều nhở cả vào cô à! Cô đã trả tiền đặt cọc cho tôi trước khi tôi đến tham gia đấu giá. Ngay cả chung cư tôi đang sống bây giờ và mớ quần áo, đồng hồ, giày, các thứ toàn thân trên dưới của tôi đều được cô mua tặng. Còn nút tay áo này cũng là cô vừa mua cho tôi hồi nãy." Sở Tầm đơn giản chỉ muốn ngọc nát ngói tàn, gã biết, một khi chứng thực bản thân vi phạm quy tắc của Cẩm Tú Lâu, chắc chắn đời gã xong rồi.

Nếu sau khi đâu giá thành công, không có tiền trả thì sẽ được tính là vi phạm quy tắc của Cẩm Tú Lâu, không cho trả hàng, không chấp nhận thế chấp, không những vậy còn phải dựa theo hợp đồng bồi thường cho Cẩm Tú Lâu. Chờ đến lần thứ hai đấu giá chiếc vòng cổ này, nếu thấp hơn giá lần đầu thì gã sẽ phải bù thêm mớ chênh lệch đó.

Trước đó, gã nghĩ dùng không phải tiền của mình nên tiêu tiền của Lâm Vi không chút nương tay, hoàn toàn là dốc hết toàn lực hét giá. Con số 300 triệu lần này chắc là con số duy nhất, lần hai cho là có người đạt ngưỡng 200 thì cuối cùng cái gì gã cũng đều không lấy được, ngược lại còn phải mắc nợ mức giá chênh lệch lên tới 100 triệu, mụ nó - đúng là vác đá nện vào chân mình mà.

"Tôi muốn kiện người phụ nữ này nuôi trai rồi lợi dụng họ làm việc cho mình, chuyên lừa gạt những chàng trai trẻ đến chỗ chồng cô ta đấu giá mua đồ, miệng ngọt nói là mình sẽ trả tiền, kết quả đấu giá xong lại đổi ý. Làm tôi vi phạm hợp đồng của Cẩm Tú Lâu và không chỉ không lấy được lô hàng còn mắc nợ chênh lệch giá, rõ ràng là con sói mắt trắng đeo găng tay dụ người rơi vào bẫy. Tôi nghi ngờ gia tộc họ Thịnh và cô ta là rắn chuột một ổ, tất cả đều là kế hoạch tính toán từ trước..."

Sở Tầm không muốn tranh luận phải trái với cô ấy mà ngược lại nắm lấy cánh tay công an nhân dân, giọng gấp gáp giải thích, vả lại còn tăng âm điệu lên mức cao nhất.

Những người tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện hôm nay đều là nhân vật có tên tuổi trong xã hội, hơn nữa còn có mặt của một vài phóng viên. Nguyên nhân gã ăn vạ đến giờ cũng không đi, nhất quyết phải tranh luận phải trái trước nhiều người như vậy chính là muốn làm lớn chuyện lên. Dù sao thì đối với Lâm Vi và gia tộc họ Thịnh, đây chỉ là một vụ bê bối nho nhỏ.

Cho dù Lâm Vi nuôi bao nhiêu trai trẻ thì hành động đó vẫn được xem như đội nón xanh cho Thịnh Cảnh Minh, nhiêu đó cũng đủ khiến mọi người nhìn vào và cười nhạo. Đến lúc đó, chưa biết chừng họ sẽ vì lấp kín miệng mình mà cho mình một mớ tiền ém miệng, lại càng không thể nào quan tâm đến vụ 300 triệu này.

"A, nghe vậy mới nhớ. Mấy lần trước hình như tôi có nhìn thấy quý cô này đến đây và mỗi lần đều đi với những người khác nhau."

"Haiz, trong giới đã có lời đồn về cô ta từ lâu rồi, nón xanh trên đầu tổng giám đốc Thịnh sắp từ xanh biến thành đen. Không ngờ đó lại là sự thật."

Luôn có người thích xem diễn, nghe Sở Tầm nói, nhất thời mắt từng người một đều phát sáng lên, bàn tán sôi nổi, có người còn giơ di động quay video và chụp ảnh.

Giám đốc có miệng khó trả lời, đầu bên kia điện thoại vẫn giữ thái độ im lặng, dường như đang ăn dưa rất nghiêm túc và không không chút nào cảm thấy có bất cứ vấn đề gì về việc đầu mình đội một cái nón màu xanh lá cây.

Boss lớn còn chưa ra lệnh giao chỉ thị, họ chỉ có thể nhìn tình hình và tự hành động.

"Nuôi trai? Anh nhìn sao ra vậy hả? Tôi chỉ tài trợ những bạn thanh niên trẻ, có chí gây dựng sự nghiệp thôi à, ai bao nuôi cậu hả?! Đừng có nói anh thấy tôi có chồng mà vẫn còn ngây thơ trong trắng nên động lòng muốn làm gì đó với tôi à nha! Tôi nói cho anh biết, chồng tôi lợi hại lắm đó, kiểu đàn ông yếu đuối mong manh như anh thì anh ấy chỉ cần một bàn tay đã quật ngã ba người!" Lâm Vi cũng tức giận không kém, dậm dậm chân, lớn giọng chỉ trích.

Dù gì người đẹp thì vẫn là người đẹp, đến cả cãi nhau cũng hiện ra nét quyến rũ, tuy giọng điệu lớn lối nhưng tiếng nói lại không chát chúa, ngược lại hiện ra đôi chút dịu dàng.

"Đồng chí công an, mấy anh không thể dẫn anh ta đi như thế được! Anh ta bôi nhọ danh dự của tôi, tôi phải nói rõ ràng mọi chuyện ngay tại đây. Nhà của chúng tôi không thiếu tiền, bản thân tôi lại không muốn trở thành kẻ ăn không ngồi rồi, cả ngày ru rú ở trong nhà nên thường xuyên ra ngoài làm công ích, quyên tiền. Vì thế mới quen biết một vài thanh niên trẻ có chí tiến tới, tôi trợ giúp họ bước vào giới doanh nghiệp, tự sáng tạo tương lai tốt đẹp của chính mình, hoàn toàn không có chuyện bao trai như anh ta nói. Nếu các đồng chí không tin thì có thể điều tra, tôi về nhà mỗi tối, không bao giờ ngủ ở bên ngoài! Anh đừng có mà ngậm máu phun người."

"Vậy chứ cô mỗi ngày quan tâm hỏi han xem tôi có ăn cơm đúng giờ, có mặc quần áo ấm không làm chi hả? Coi như là người hợp tác đi nhưng cô quan tâm có rộng quá hay không? Vả lại ngày nào cũng nhắn tin mập mờ với tôi, cô đừng chối, lịch sử tin nhắn vẫn còn nguyên trong máy tôi này!" Sở Tầm nói xong móc di động ra, gã muốn đọc lịch sử tin nhắn cho mọi người nghe.

"Tôi quan tâm anh, là vì tôi đầu tư quá nhiều tiền vào anh, nếu nửa đường anh xảy ra chuyện gì thì chẳng phải tôi làm ăn lỗ vốn sao?! Làm thế nào mà anh có thể nói bạn bè quan tâm lẫn nhau là vì tôi muốn xảy ra quan hệ mờ ám với anh hả? Suy nghĩ của anh nông cạn quá rồi đấy. Huống chi, dù nói thế nào đi nữa thì tôi cũng không có khả năng bao nuôi một tên gay! Không phải anh thích đàn ông sao?! Nếu tôi thật sự có ý đồ thì cũng chả làm ăn được gì với anh!"

Lâm Vi càng tức giận hơn trước, có điều vừa nói xong cô mới nhận ra chuyện này không nên nói huỵch toẹt trước công chúng, lập tức dùng hai tay bịt miệng.

"Cô nói bậy gì đấy? Mẹ bà nó – tôi là trai thẳng! Vì chối bỏ trách nhiệm nên cô chường da mặt ra à, không biết xấu hổ à! Bộ mặt thật của cô còn trong máy của tôi đây này, chờ lát nữa mọi người đều sẽ biết bản tính của cô thôi!" Sở Tầm tức giận đến mức suýt tăng xông, tắt nghẽn mạch máu não. Nếu không phải có hai chú công an đang giữ chặt khống chế chắc gã đã nhào lên đánh người.

Con đàn bà này quả thật là khinh người quá đáng, những lời nịnh nọt trước đây đều là giả tạo, bây giờ ả mới lộ bản sắc đanh đá ra.

"Thật ra tôi không muốn nói đâu nhưng sao anh có thể vì thoát khỏi tội quỵt nợ 300 triệu mà nói bậy nói bạ như thế. Tôi cũng không kỳ thị cộng đồng LGBT, ngược lại tôi còn có một anh bạn thân là gay, đây không phải bí mật gì nhưng tôi hy vọng mọi người đừng quấy rầy họ. Bởi vì tôi đã kết hôn, không tiện ra mặt giúp đỡ những người trẻ tuổi này, sợ bị đồn thổi bậy bạ, bởi vậy tôi đều chọn đối tượng hợp tác rất đặc biệt. Ví dụ như thích người cùng giới, tôi sẽ xem anh ta là bạn, lại ví dụ như trong nhà có chị em, tôi sẽ quan hệ tốt với họ hơn chẳng hạn. Tại sao tôi lại nói Sở Tầm là gay?! Vì có một lần tôi hẹn anh ta ra ngoài ăn cơm, anh ta dùng di động xem phim, kết quả bị tôi vô tình thấy được. Tuy sau đó tôi không có hỏi nhưng cũng chính lần đó tôi mới xác định giúp anh ta."

Lúc cô ấy nói tới đây thì có chút xấu hổ và ho một tiếng. Dầu gì mọi người đều biết thể loại phim này là gì, chắc chắn nó không dành cho trẻ dưới 18.

"Có điều, sự trợ giúp của tôi có hạn. Ăn ở thì chỉ có thể giúp trong thời gian ngắn! Thậm chí dẫn anh ta đến tham gia buổi tiệc lần này cũng chính là vì để anh ta mở rộng nhóm quan hệ, kết thêm nhiều bạn nhưng kêu tôi giúp anh ta trả 300 triệu thì đó là chuyện không thể nào. Anh ta có phải là con trai của tôi đâu?! Tôi cần gì phải đối xử tốt với anh ta như thế?! Xin lỗi! Tôi có con trai rồi! Anh muốn nhận tôi làm mẹ, tôi cũng không thể đồng ý!" Lâm Vi mở to mắt, vừa nói vừa nhắc khéo, trong ánh mắt tràn ngập lên án, hơi hoảng và lùi ra sau hai bước vì sợ anh ta sẽ thật sự gọi cô là mẹ.

"Đội trưởng, có thật nè." Một công an có cấp bậc nhỏ hơn đang cầm di động của Sở Tầm tìm kiếm, không ngờ lại bị anh ta tìm thấy.

"Gã ta ẩn rất nhiều tập tin, APP cũng nhiều, đây chỉ là những gì em tìm thấy, em nghi ngờ có lẽ gã còn ẩn giấu nhiều thông tin khác nữa." Anh công an rất kích động, nghĩ mình đã lập công, anh ta đưa di động cho đội trưởng muốn tranh công.

Có điều nhất thời đắc ý vênh váo, lớn giọng báo cáo nên mọi người xung quanh đều nghe được, lập tức mọi ánh mắt đều chỉa thẳng vào Sở Tầm, họ nhìn gã như nhìn kẻ biếи ŧɦái kinh tởm.

"Không đời nào, anh nói dối, tôi hoàn toàn không biết thứ ghê tởm đó ở đâu ra!" Gã ta giãy giụa giật lấy di động, không tin mà nhấn mở video lên.

"A, ưm, ha... Chậm một chút! Đẩy nhẹ thôi, vào từng chút một." Thật tình cờ khi một giọng nói đầy tình cảm mãnh liệt cất lên. Hơn nữa, dù là lúc động tình thì cũng có thể nghe ra đây không phải chất giọng mềm mại của phái nữ, ngược lại... Là phái nam. Ngay sau đó lại có hai giọng nam khác cất lên...

Biểu cảm trên gương mặt của mỗi người đều khác nhau. Mụ nó, rất biết cách chơi, 3P mà còn là nam-nam. Xã hội hiện tại đầy rẫy những kẻ biếи ŧɦái thế này sao?!

Sở Tầm bởi vì quá khϊếp sợ nên tay mềm nhũn, di động trượt xuống và vô tình tăng âm lượng lên, nào ngờ một loạt tiếng rên rĩ đầy kịch liệt phát ra từ di động, trong không gian phòng ốc nên âm lượng càng vang vọng hơn.

Người công an khác nhặt di động và vội vàng tắt máy, tiện thể liếc anh bạn đồng nghiệp hấp tấp của mình.

"Được rồi. Xin mời ông Sở và giám đốc theo chúng tôi đi một chuyến về trụ sở rồi nói sau. Nếu có yêu cầu mời luật sư, xin hãy mau chóng liên hệ."

Tiếng còi xe chậm rãi xa dần, giám đốc chân thấp chân cao bước lên xe, di động anh ta cầm trong tay đã nóng hổi, rõ ràng đã duy trì cuộc trò chuyện trong thời gian rất lâu, anh ta hít một hơi lấy hết cam đảm nhìn vào màn hình di động thì phát hiện Boss đã kết thúc video call từ lâu.

Hết chương 3