Ca Ca Ngốc

Chương 4

Hôm đó Bá Viễn có thương vụ riêng, hai ngày đều rong ruổi bên ngoài không ở kí túc xá. Mà Châu Kha Vũ biết ngày mai Bá Viễn sẽ trở về rất muộn, vậy nên đêm khuya tĩnh lặng đi đến kí túc xá khu B gõ cửa phòng Trương Gia Nguyên.

"Dạy anh nấu cơm đi."

Mộng đẹp bị phá vỡ khiến Trương Gia Nguyên có xúc động muốn đánh Châu Kha Vũ, đại ca ơi đêm khuya anh phát cái gì điên vậy, thiếu niên nghiêm túc suy nghĩ có phải kiếp trước mình thiếu nợ Châu Kha Vũ không. "Châu đại ca anh có vấn đề gì vậy hả?" Trương Gia Nguyên xoa xoa huyệt thái dương hỏi. "Đêm khuya đòi em dạy anh nấu cơm, có phải cảm thấy đêm khuya thanh vắng không bị phát hiện nên muốn làm nổ nhà bếp để quang minh chính đại đòi công ty cho chúng ta một căn kí túc xá mới đúng không?"

"Bá Viễn nói thích người nấu cơm cho anh ấy." Bá Viễn ngày hôm kia lúc phỏng vấn bâng quơ cười nói, mà Châu Kha Vũ lại nhớ rất rõ điều này.

".....Vấn đề không phải là cơm mà là người." Trương Gia Nguyên ngữ khí hòa hoãn lại. "Anh thật sự không từ bỏ sao?" Tuy rằng việc Châu Kha Vũ và Bá Viễn không hề rõ ràng, nhưng Trương Gia Nguyên cũng đoán được vài phần. Mà Bá Viễn không nói thẳng ra chính là cho cả hai người một chiếc thang để đi xuống, vẫn tiếp tục là anh em như bình thường, để lại một sinh lộ cho tương lai sau này.

"Dù anh ấy không thích anh ?"

"Không sao." Châu Kha Vũ vỗ vỗ ngực, "Anh chỉ muốn đối xử tốt với anh ấy, dù cho có được đáp lại hay không cũng không sao."

"Anh ấy còn chưa nói không thích anh." Châu Kha Vũ từng câu từng chữ nói ra khiến người khác đau lòng, mà cũng giống như đâm từng nhát vào tim mình. "Anh nghĩ mình còn có cơ hội. Không phải mọi người đều nói Bá Viễn là một người dễ mềm lòng sao?"

"Anh muốn làm anh ấy vì anh mà mềm lòng."

"Không phải vì thích, chỉ muốn đối xử tốt với anh ấy một chút, cho anh ấy chút mềm mại cảm động, thì có vất vả cũng không sao cả."

"Được." Trương Gia Nguyên tự nhận mình xui xẻo, thôi thì vì tình yêu của anh em mà hi sinh. "Anh muốn em dạy anh nấu món gì?"

"Gì cũng được."

Vì thế Trương Gia Nguyên chịu thương chịu khó nửa đêm xuống bếp dạy Châu Kha Vũ nấu ăn. "Luyện tập nhiều chắc chắn sẽ thành công." Thiếu niên nói. "Châu Kha Vũ cố lên!"

Nhưng mà rất nhiều ngày sau đó, Châu Kha Vũ đều không có cơ hội nấu cơm cho Bá Viễn. Đến một hôm vì chuyến bay bị hoãn do thời tiết, Bá Viễn không thể không về trễ.

Bá Viễn không ở nhà, Trương Gia Nguyên lại lười nấu cơm. Thế là mấy người bọn họ tụ tập một nhóm, chuẩn bị ra ngoài ăn tối.

"Kha Vũ, em không đi sao?"

"Ừm." Châu Kha Vũ lắc đầu. "Em không đói bụng Mika."

Mika cũng không hỏi nhiều, cùng mọi người rời khỏi kí túc xá.

Châu Kha Vũ đợi đến khi mọi người đi hết mới bắt đầu hành động, cậu rón rén đi vào nhà bếp, động tác vụng về lóng ngóng chuẩn bị nấu một bữa cơm.

Hoàn thành xong ba đĩa thức ăn, dọn ra bàn cũng đã hơn 11 giờ thế nhưng Bá Viễn vẫn chưa trở về. Châu Kha Vũ nghĩ muốn nhắn tin cho Bá Viễn hỏi anh khi nào về đến, nhưng rồi tiến thoái lưỡng nan mà trầm tư. Châu Kha Vũ sợ Bá Viễn không muốn hồi đáp tin nhắn của mình, sợ làm anh khó xử, vậy nên cánh tay chuẩn bị chạm vào điện thoại chậm rãi rút về.

Bá Viễn chắc chắn sẽ trở về.

Cậu nghĩ như vậy.

Nhưng Bá Viễn mãi vẫn chưa về, ngược lại Châu Kha Vũ bắt đầu buồn ngủ.

Mà thời điểm Bá Viễn trở về, anh thấy ánh đèn vàng nhạt trong nhà khiến mũi có chút cay cay. Không ngờ ở một nơi xa lạ lại có thể cảm nhận vài phần ấm áp của một gia đình, nghe có vẻ sáo rỗng nhưng Bá Viễn là một người rất để ý đến sinh hoạt thường nhật, cũng để ý tình cảm ấm áp của gia đình. Nhưng là khi bước vào thấy Châu Kha Vũ đang ngủ gật.

Mọi thứ giống như đang nói với anh, phần tốt đẹp ấm áp này không nên thuộc về mình, chờ đợi cũng được, thích cũng được nhưng không thể ở bên nhau.

Bá Viễn nhẹ nhàng đi vào bếp, cởi bỏ ba lô nhìn Châu Kha Vũ đang ngủ bên cạnh là bữa cơm đã sớm nguội lạnh mà thở dài một tiếng.

"Châu Kha Vũ gần đây đang học nấu ăn đó."

Anh nhớ đến Trương Gia Nguyên trông như vô tình mà cố ý lơ đãng nói với anh, lúc đó Bá Viễn còn nghĩ Châu Kha Vũ đột nhiên muốn học nấu ăn làm gì, bây giờ thì anh đã có câu trả lời.

Bá Viễn thầm hỏi, "Đáng giá sao Kha Vũ?" rồi tự lắc đầu cười khổ. "Không đáng đâu."

Bá Viễn ngồi xuống bưng lên bát cơm, gắp một đũa trứng xào cà chua bắt đầu ăn. Không phải dở, cũng không phải ngon nhưng là do Châu Kha Vũ vì anh mà nấu, Bá Viễn tự nhiên bỏ qua sự chênh lệch này. Chênh lệch là thứ vĩnh viễn tồn tại, không có ai hay sự vật nào là hoàn mỹ, giống như Bá Viễn và Châu Kha Vũ, giữa hai người là chênh lệch lớn đến thế nào.

"Vì sao lại thích anh chứ?" Bá Viễn nhìn Châu Kha Vũ ngủ say, nhỏ giọng nỉ non. "Em rõ ràng ưu tú như vậy, sẽ gặp được người cũng ưu tú giống em. Anh không hề tốt như vậy, hơn nữa chênh lệch tuổi tác nhiều đến thế, hoàn cảnh cũng không tương đồng." Dù ngoài miệng nói không ngại, nhưng thật ra trong lòng luôn rất để ý. Anh nghĩ Châu Kha Vũ tuổi còn trẻ, tương lai xán lạn như vậy khẳng định sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa.

"Nếu không thích em, anh cũng sẽ không lo được lo mất, không cố tình tránh né em như vậy. Nhưng mà khó quá đi thôi, Kha Vũ em nói xem không thể không thích em, cũng không muốn em thích anh nữa." Bá Viễn bất đắc dĩ cười, nụ cười mang theo sự mệt mỏi và đau thương. "Vì một chữ thích này, không đáng để em đặt cược tương lai của mình, Kha Vũ à."

"Trứng xào cà chua ngon lắm." Nụ cười của Bá Viễn vĩnh viễn luôn dịu dàng như vậy, giống như anh đối với thế giới này, cũng giống như đối với Châu Kha Vũ chỉ có dịu dàng yêu thương yên lặng dành cho cậu sự ấm áp mà không cần hồi đáp lại. "Châu Kha Vũ, tương lai sẽ càng ngày càng tốt."

"Tương lai đó không có anh."

"Kha Vũ?"

Ý thức được Châu Kha Vũ có thể đã nghe được những lời ban nãy, Bá Viễn luống cuống muốn chạy trốn nhưng tay đã bị Châu Kha Vũ bắt lấy.

"Không có anh, tương lai không thể tốt được." Châu Kha Vũ giữ chặt tay Bá Viễn, mà Bá Viễn lại muốn trốn thoát.

"Bá Viễn, anh thích em." Là một câu trần thuật, rất rõ ràng và rành mạch.

Bá Viễn cứng ngắt đứng tại chỗ, anh không dám nhìn vào đôi mắt Châu Kha Vũ. Trong đầu chỉ toàn là không thể, không nên và không được.

"Bá Viễn, em biết hiện tại em không đủ trưởng thành, chưa đủ mạnh mẽ. Nhưng em cảm thấy chuyện chúng ta ở bên nhau không phải không thể." Châu Kha Vũ kéo tay Bá Viễn, đặt lên vị trí trái tim đang đập liên hồi của cậu.

"Có thể cho em một trong phần nghìn xác suất không Bá Viễn?" Giọng nói của Châu Kha Vũ trầm thấp, từ tính và chậm rãi như ngọn gió xuân chỉ dành cho anh.

"Em sẽ đuổi theo anh." Châu Kha Vũ nói, "Em sẽ lớn lên thật nhanh."

"Tin tưởng em. Chờ em lớn lên cùng anh có được không Thang Hạo?"

Tin tưởng Kha Vũ sao? Bá Viễn trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Châu Kha Vũ nghĩ mình muốn khóc. Bá Viễn đột nhiên nói "......Được" Anh nghĩ mình thích Châu Kha Vũ bị ngốc luôn rồi, anh vì những lời thổ lộ ngây ngô này khiến trái tim không tự chủ được rồi, hoặc có lẽ vì đã lâu không ai gọi anh là Thang Hạo, khiến trái tim bỗng dưng mềm xuống. Châu Kha Vũ muốn nói với anh, rằng cậu thật tâm yêu thích toàn bộ của anh, yêu thích cả Bá Viễn lẫn Thang Hạo chứ không chỉ phần dịu dàng của Bá Viễn mà còn cả phần cố chấp, tùy hứng và cứng đầu của Thang Hạo.

"Bá Viễn?" Châu Kha Vũ bị hạnh phúc đến đột ngột này dọa sợ rồi, "Em không nghe nhầm đúng không, anh....anh lặp lại lần nữa, được... được không?"

"Anh nói được."

"Em không phải đang nằm mơ đúng không?" Bá Viễn thấy được đôi mắt của Châu Kha Vũ thời khắc này giống như có cả một dải ngân hà rực rỡ, cậu tự nhéo đùi mình đau điếng nhưng vẫn không cảm nhận được gì trái tim đang rung động mãnh liệt bởi niềm vui bất ngờ hiện tại. Cậu giang rộng hai tay đem Bá Viễn ôm lấy, chặt chẽ khắng khít, rồi tựa như trân bảo mà nhìn anh thật sâu giống như sợ rằng chỉ cần mình nhắm mắt lại sẽ tỉnh khỏi giấc mộng này.

Châu Kha Vũ trán tựa trán với Bá Viễn, nhìn thật sâu vào mắt anh. "Thang Hạo." cậu gọi nhỏ, "Em có thể hôn anh được không?"

Cái gật đầu xác nhận của Bá Viễn khiến Châu Kha Vũ cười ngốc nghếch, cậu cúi đầu hôn lên trán anh. Mà Bá Viễn cũng nâng tay ôm lấy Châu Kha Vũ.

"Anh sẽ không biết, em thích anh đến mức nào đâu." Châu Kha Vũ đỏ mắt, nước mắt bỗng nhiên lăn xuống.

Mà Bá Viễn ôm lấy khuôn mặt cậu, dùng ngón tay thô ráp ấm áp lau đi nước mắt của Châu Kha Vũ, anh mỉm cười, trong đôi mắt như có ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim cậu bé 19 tuổi. "Sao lại khóc vậy, Kha Vũ ngốc."

"Đúng vậy." Châu Kha Vũ nói. "Anh có cần đồ ngốc này không?"

Bá Viễn phì cười, "Cần chứ."

"Vậy em vĩnh viễn là đồ ngốc của anh."

Bá Viễn nâng tay, hôn lên má Châu Kha Vũ ghé vào tai cậu nói. "Anh cũng là đồ ngốc của em."

Câu chuyện của hai đồ ngốc, toàn văn hoàn.