Nông Gia Cổ Đại

Chương 3

Nông Gia Cổ Đại - Chương 3

Edit: Trí Tín

--------------------

“Ngươi cái đồ đầu gỗ, lão nhị làm thợ mộc một năm tiền kiếm ra không ít, hiện tại đều phải nộp lên toàn bộ, vì sao, còn không phải bởi vì hắn không có nhi tử, trong lòng không có chỗ dựa, còn phải trông cậy vào đám cháu trai lúc về già, Lại nói, nương hắn còn lưu lại tài sản, nếu là có nhi tử, trong lòng hắn liệu có ý tưởng khác hay không?”

Lý Nhị Muội vừa nói như vậy, Chu lão đại cũng không nói gì nữa. Nếu lão nhị không có nhi tử, hắn sẽ tiếp tục vì cái nhà này mà ra sức không chút tàng tư, ngược lại, đừng nói về sau kiếm được tiền khẳng định hắn sẽ không giao nộp lên toàn bộ, mà số của cải Nhị nương để lại, nói không chừng cả nhà còn phải phun ra.

Chu lão đại là trưởng tử, về sau chia nhà hắn vẫn nhận được phần hơn, nếu lão nhị thật sự muốn lấy đi tài sản của nhị nương lưu lại, chẳng phải là đào từ trong chén của mình ra hay sao.

"Vậy phải làm sao?" Chu lão đại hỏi.

----------+----------

Chu Di cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, cả người ấm áp, muốn mở to mắt lại không có sức lực, hắn cũng không rõ mình đang ở nơi nào, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, hắn giờ đây hẳn là đang ở trong bệnh viện?

Nghĩ đến đây liền cảm thấy một cổ lực lượng lôi kéo xuống làm hắn cả kinh thất sắc, hắn liền theo bản năng kháng cự.

"Nhị tẩu tử, lại ráng chút nữa, đã thấy đầu rồi, sắp ra tới."

"Diễm nương, cố gắng thêm chút, đại phu, hay là cho Diễm nương ngậm một chút nhân sâm đi..."

Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, Chu Di nghe mà nhức cả đầu, hình như có ai đó đang sinh hài tử. Từ từ? Sinh hài tử? Chu Di lập tức như bị sét đánh, tiểu quỷ chuẩn bị sinh ra kia không phải là hắn đó chứ? Chuyện gì đang xảy ra, phải chăng hắn đã chết rồi lại đầu thai? Hay là xuyên qua? Cmn! Chu Di nhịn không được muốn chửi thề, cực cực khổ khổ hai mươi mấy năm, từ khi bắt đầu tiểu học hắn vẫn luôn nỗ lực, vượt qua đại bộ phận bạn cùng lứa, tốt nghiệp xong liền mở một công ty nhỏ, thật vất vả khuếch đại quy mô, bắt đầu kiếm tiền, nay cmn liền phải bắt đầu lại một lần nữa?

Edit: Trí Tín

Chu Di lần này thật là khóc không ra nước mắt, chỉ mong người nhà này có người làm quan hoặc phú hào phú hộ, phải vậy hắn mới có thể miễn phí vớt được cái quan nhị đại hay phú nhị đại gì gì đó cũng đỡ.

Đã biết trạng huống của mình, Chu Di cũng không còn giãy giụa nữa, đỡ phải chết ngắc trong bụng mẫu thân, vất vả lắm mới nhặt lại được một mạng, không nên lãng phí a.

Hắn theo lực đạo trượt theo xuống.

"Oa..." Một tiếng khóc nỉ non không tự chủ được mà cất lên, tượng trưng cho Chu Di vừa mới tới thế giới này.

"Sinh rồi, là tiểu tử, Chu nhị ca, là tên tiểu tử nha." Bà mụ ôm hài tử trong lòng ngực kinh hỉ kêu to, đều là người trong thôn, ai không biết hai vợ chồng Chu nhị ca bao ngày trông ngóng đứa con trai này, hiện tại đỡ được một tên tiểu tử, chờ lát nữa tiền thưởng khẳng định không phải ít.

"Thật sự?" Chu lão nhị tiến lên, run run rẩy rẩy vươn tay, muốn ôm lại không dám, sau khi thật sự xác nhận là con trai, đột nhiên nghẹn ngào một tiếng khóc ra. "Ta có hậu rồi, ta Chu lão nhị thật sự có hậu rồi, Diễm nương, chúng ta sinh được con trai."

Vương Diễm nghe nói là con trai, trên gương mặt xám trắng cũng lộ ra nụ cười, rốt cuộc cũng không chịu được nữa, liền chìm vào giấc ngủ.

Chu Di cảm giác như mình bị một đôi bàn tay to đón lấy, hắn cố gắng mở to hai mắt, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, bên tai lại nghe tiếng bà mụ nói: "Chu nhị ca, nhìn xem đứa nhỏ này thật là cơ linh a."

"Phải phải" Chu lão nhị lúc này đang cao hứng đến choáng váng, bế hài tử vừa mới sinh ra phảng phất như đang ôm trân bảo, không dám dùng một chút khí lực.

Chu Di thật sự không chịu đựng nổi nữa liền nhắm mắt lại ngủ.

Lại không biết qua bao lâu, bị một trận âm thanh cãi vã đánh thức.

"Ngươi thật cho là sinh ra con vàng hay con bạc hả, đầu tiên là thỉnh đại phu tiêu hết một lượng bạc, bây giờ còn muốn gϊếŧ gà nấu cháo, ông trời ơi, ngươi đem lão bà tử này gϊếŧ ăn luôn đi, còn đánh chủ ý vào mớ trứng gà, ngươi chi bằng trực tiếp uống máu ta luôn đi."

"Này gà cần thiết phải gϊếŧ, Diễm nương sinh con mệt thân mình, muốn uống canh gà để xuống sữa, ta một năm làm nghề mộc giao tiền cho các ngươi ít nhất cũng có mười lăm lượng, hiện tại muốn gϊếŧ một con gà cũng không được? Cha, người nói một câu đi." Chu lão nhị nói năng có khí phách, hắn giờ đây cả người đều thay đổi, không còn giống như trước nữa, biểu hiện ra trạng thái tích cực, trong lòng phấn khởi lại mang theo vô vàn hy vọng.

Hắn biến hóa trở nên nhạy bén, mọi người tự nhiên đều nhận ra, vợ chồng Chu lão đại đứng ở bên ngoài đông sương phòng nhìn Chu lão nhị cực lực tranh thủ mà căng thẳng, sự tình lo lắng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra, quả nhiên, có nhi tử, Chu lão nhị hoàn toàn không còn giống như trước kia.

Edit: Trí Tín

Hết chương 3./