Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 31: Đến quan hệ nào (1)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Tô Huỳnh không muốn biết về quá trình tằng tịu này, mấy ngày nay cô đã chịu đựng quá đủ rồi, thực sự không cần phải nghe vài chi tiết thêm thắt cho bản thân thêm uất ức.

“Chúng ta kết hôn được hai năm, cũng coi như có hiểu biết về nhau. Không cần biết vì lý do gì mà anh nɠɵạı ŧìиɧ, tôi nhất định phải ly hôn. Nhà bán đi mỗi người một nửa, nếu anh muốn thì chiết khấu cho tôi một nửa, dù sao tôi cũng không muốn ở đây. Về phía ba mẹ anh…”

Trương Bác Viễn nghe không vào, hoảng sợ quỳ xuống, kéo tay Tô Huỳnh, cầu xin cô: “Huỳnh Huỳnh, em tha thứ cho anh lần này, sau này anh sẽ không tái phạm nữa, anh không yêu cô ấy. Hôm đó anh đến nhà trọ cho cô ấy mượn tài liệu ôn tập, anh để lên bàn, định rời đi thì cô ấy, cô ấy đột nhiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra từ nhà tắm…”

Nɠɵạı ŧìиɧ đơn giản vì đàn ông không thể kiểm soát được nửa người dưới của mình. Tô Huỳnh không hứng thú muốn nghe, huống chi cô đã cho Trương Bác Viễn cơ hội.

Sau khi phát hiện ra mối quan hệ của anh ta với Lăng Linh, cô không tin mình đã sai, Trương Bác Viễn hoàn toàn không hay biết gì. Cô chỉ có thể nói Trương Bác Viễn số đỏ, ngày nào cũng vụиɠ ŧяộʍ với Lăng Linh. Nếu không vì Tô Huỳnh chọc phá, có lẽ Trương Bác Viễn vẫn tiếp tục dây dưa với Lăng Linh. Anh ta có thể không yêu Lăng Linh, nhưng anh ta không thể từ chối cơ thể trẻ đẹp của Lăng Linh.

Đẩy Trương Bác Viễn ra, Tô Huỳnh bình tĩnh lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn vừa in ra khỏi túi xách, vừa định nói thì mẹ Trương gọi từ bên ngoài: “Bác Viễn, nồi đất nấu canh là cái nào?”

Giọng nói chuyền từ xa đến gần, hai người dừng đề tài này, vội bày ra biểu cảm hợp lý.

Trời nắng nóng, lo lắng gà mới gϊếŧ sẽ bị hỏng, ba mẹ Trương đi xe buýt từ sáng sớm, trên ống quần của họ vẫn còn dính đất trồng rau.

Tô Huỳnh không phải người nhẫn tâm, hơn nữa việc nào ra việc nấy, Trương Bác Viễn nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng ba mẹ Trương đối xử với cô rất tốt. Cô mượn cớ hai ông bà già đã lâu không mua quần áo, kéo ba mẹ Trương ra ngoài, đóng cửa lại.

Đền bù cho người lớn, cũng cho Trương Bác Viễn đủ thời gian để xem xét thỏa thuận ly hôn và đưa ra quyết định.

Sau khi kết hôn, tiền của cả hai gộp lại, lương giáo viên trung học cơ sở không cao, nhưng phúc lợi tốt, có tiền thưởng, Trương Bác Viễn hàng tháng cũng có không ít tiền từ việc sáng tác. Tiền lương từ thẻ ngân hàng trong tay Tô Huỳnh kết nối với điện thoại di động của Trương Bác Viễn.

Mua cho cha Trương mẹ Trương mỗi người một bộ quần áo, hai người đều là những người chân chất. Cả hai cần kiệm cả đời, dù con cái có hiếu, họ cũng ngại chi tiền linh tinh.

“Huỳnh Huỳnh, con cũng mua một bộ cho ông bà thông gia đi. Mua cả cho bố mẹ, cái này rất tốt đấy.” Mẹ Trương đã hai lần đề nghị, nhưng Tô Huỳnh chỉ cười từ chối.

Tiền lương hàng tháng của cô và Trương Bác Viễn đều không thể so với tiền tiêu vặt của Tô Anh. Tô Anh vung tay, quần áo và đồ dinh dưỡng chị ấy mua cho ba mẹ Tô. Ba Tô mẹ Tô nói hai đứa mua gì cũng thích, nhưng đồ Tô Huỳnh mua, ông bà chưa dùng lần nào.

Sau bữa trưa, ba mẹ Trương nói họ không đi mua sắm nữa, Tô Huỳnh không khuyên được, đành đưa hai người về nhà trước.