Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 14: Em sắp ly hôn (2)

Chuyển ngữ: Team sunshine

Anh ta cho rằng bản thân đã giải thích đâu vào đó, không ngờ rằng Tô Huỳnh đã sớm biết bọn họ lén lút qua lại sau lưng, từ lúc Trương Bác Viễn thốt ra chữ đầu tiên, Tô Huỳnh đã không tin tưởng rồi.

Một mối quan hệ tình cảm một khi đã xuất hiện vết nứt thì cho dù chỉ là một điểm nhỏ thôi, thì tất cả cũng đều tan vỡ.

Tô Huỳnh qua loa đáp một tiếng, vỗ nhẹ kem dưỡng trên mặt, mà bàn tay Trương Bác Viễn xoa bóp trên vai từ từ dời đi, kéo áo ngủ ra trượt tay vào.

Dáng người anh ta không mập nhưng bàn tay thì rất dày, mỗi tay đặt lên một bên áo ngực Tô Huỳnh.

Vẻ mặt Tô Huỳnh vô cảm, để mặc anh ta xoa nắn trước ngực mình, đợi đến khi vừa vỗ vỗ xong kem dưỡng trên mặt thì đột nhiên Trương Bác Viễn ôm cô lên giường.

Váy ngủ làm từ tơ lụa, không cần phải kéo thì đã theo động tác mà rũ xuống rồi, nửa bầu ngực lộ ra bên ngoài, trắng mịn như tuyết lại vừa vặn, đầṳ ѵú hồng nhạt càng khiến thân dưới Trương Bác Viễn càng cứng hơn, hơi thở anh ta dần nóng hơn, nhấn Tô Huỳnh xuống kéo thắt lưng ra, miệng gấp gáp liền ngậm lấy ngực cô mυ'ŧ vào.

Tô Huỳnh không cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, thậm chí là không hề có bất kỳ cảm giác nào.

Trong đầu lúc thì là cảnh tượng bαo ©αo sυ chảy đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, lúc thì lại là bản thân mình đang ngậm mυ'ŧ ở giữa hai chân Đàm Thương, hoảng hốt lại khó chịu, đang định dùng sức đẩy Trương Bác Viễn ra thì đột nhiên có người gõ cửa, ngay sau đó là âm thanh nhẹ nhàng từ bên ngoài hỏi vào: “Thầy Trương, thầy ngủ rồi sao? Em có một đề bài không biết làm, tính cả nửa ngày cũng tính không ra, thầy giúp em xem thử đi!”

Tô Huỳnh ghê tởm trong lòng, trong chớp mắt Trương Bác Viễn cũng đã mềm, anh ta không biết điều chỉnh tâm lý, giờ phút này lại giống như bị bắt gian tại trận, lúng túng đứng dựng kéo quần, trả lời: “Ồ ồ, đến đây!” Dường như anh ta kêu lên xong mới ý thức được bản thân mình và Tô Huỳnh mới là vợ chồng, vừa xấu hổ vừa hoảng loạn trưng cầu ý kiến của Tô Huỳnh: “Lăng Linh định quay lại trường học vào tháng chín, khoảng thời gian này vẫn luôn học hành, anh qua dạy cô ấy có được không?”

Tô Huỳnh kéo dây áo lên, cười nói: “Rất yêu thích học hành nhỉ, mau đi đi.”

Trương Bác Viễn vội đi, Tô Huỳnh lại chạy vào tắm lại lần nữa, một mình nằm xuống giường rồi ngủ.

Ngày hôm sau cô dậy sớm hơn so với thường ngày, mua hai phần hoành thánh đi đến bệnh viện, lên lầu tìm Tô Anh.

Tô Anh mũi thính, Tô Huỳnh còn chưa đi vào mà cô ấy đã ngửi thấy mùi hoành thánh rồi, ngồi trên giường ngoảnh cổ ra nhìn, thấy Tô Huỳnh đi vào đem theo đồ ăn sáng, cười tươi: “Vẫn là em gái mình tốt, biết chị thích ăn gì, thời gian này chị đều là tổ yến vi cá, ăn sắp nôn đến nơi rồi.”

“Đừng có khoe khoang nữa, tranh thủ còn nóng mau ăn đi.”

Quả thực Tô Anh rất thèm ăn, bởi vì duy trì vóc dáng nên cô ấy rất ít khi ăn mấy thứ này, một ngày ba bữa đều do chuyên viên dinh dưỡng cá nhân sắp xếp, có lúc nằm mơ cũng mơ thấy mình bị xiên que, lúc này mở bao bóng ra, đang gắp lấy một viên hoành thánh định ăn thì nghe thấy giọng điệu của Tô Huỳnh thoải mái nói: “Chị, em sắp ly hôn rồi, thứ hai tuần sau sẽ đi làm thủ tục.”