Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 12: Ham muốn Ŧìиɦ ᗪu͙ƈ của tôi cũng mạnh lắm đó 2

Tô Huỳnh ngồi một lúc, cảm giác cực kỳ mệt mỏi và cũng có hơi ngỡ ngàng.

Thật ra đến tận bây giờ cô cũng chưa biết phải đối mặt với chuyện Trương Bác Viễn nɠɵạı ŧìиɧ ngay dưới mí mắt của mình như thế nào.

Thu thập chứng cứ ngả bài ly hôn, hay giả vờ không biết bấm bụng chịu đựng hoặc là sau khi vạch trần sự việc lựa chọn tha thứ? Kể từ khi xảy ra chuyện, cô nhất thời kích động ra ngoài hẹn hò tình một đêm để báo thù, vì thế nên mới rước về cho mình một loạt rắc rối, đến cả việc Trương Bác Viễn nɠɵạı ŧìиɧ cũng bị ép vứt về phía sau.

Vẫn chưa kịp suy nghĩ thông suốt thì bên ngoài đã có người mở cửa tiến vào, chính là Trương Bác Viễn và Lăng Linh, hai người họ đang cười nói gì đó, Lăng Linh bật đèn, lúc quay đầu định nói gì đó thì vô tình nhìn thấy Tô Huỳnh đang ngồi ở ghế sô pha, sắc mặt có hơi ngạc nhiên, sau đó rất nhanh liền nói: “Cô Tô, sao cô đã về rồi?”

Nghe giọng điệu này lại có vẻ như Tô Huỳnh mới là vị khách không mời mà tới.

Ngược lại Trương Bác Viễn có phần hoảng hốt hơn nhiều, đến giày cũng không kịp thay đã vội vàng kéo dài khoảng cách với Lăng Linh, anh ta tiến lên trước nói: “Huỳnh Huỳnh, em, em đã ăn cơm chưa?”

Chín rưỡi tối rồi.

“Hai người đã đi đâu vậy?” Tô Huỳnh không đáp mà hỏi ngược lại, cô nhìn Trương Bác Viễn rồi lại nhìn Lăng Linh, mỉm cười nói: “Lăng Linh, mua quần áo mới đấy à? Là Bác Viễn mua cho cô đúng không?”

Dù sao cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi đầu, mấy ngày nay tu hú đẻ nhờ lá gan lớn hơn một chút nhưng vừa đối diện với ánh mắt hoài nghi của Tô Huỳnh thì sắc mặt đã thay đổi ngay lập tức, ấp a ấp úng nói không nên lời, rụt rè giấu mấy cái túi trong tay ra sau lưng.

Trương Bác Viễn giải thích: “Hôm nay là sinh nhật của Lăng Linh, từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa từng ăn bánh kem nên anh ra ngoài đón sinh nhật cùng cô ấy. Hơn nữa chẳng phải là không tìm thấy hành lý hay sao, anh tiện tay mua cho cô ấy mấy bộ quần áo.”

Đón sinh nhật, ăn bánh kem… đáng thương thay Tô Huỳnh đi làm cực khổ cả ngày trời, không nói đến bây giờ bụng đói cồn cào, ngay cả một ngụm nước cũng chưa được uống.

Tô Huỳnh không suy nghĩ lung tung nữa, tiến lên phía trước cầm lấy túi đồ Lăng Linh đang giấu sau lưng, tiện tay mở hai túi ra xem, một bộ váy, một bộ đồ lót sau đó mỉm cười: “Sao sinh nhật mà không nói sớm để tôi chuẩn bị chút quà?” Cô đặt tay lên tay Lăng Linh, giọng điệu cực kỳ thân thiết: “Thích mặc đồ lót ren màu đen đúng không? Bác Viễn là đàn ông, không biết mấy thứ này, lần sau có thời gian tôi đưa cô đi mua mấy bộ đẹp hơn.”

Ánh mắt Lăng Linh né tránh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô Tô.”

Tô Huỳnh mỉm cười, không nói gì nữa, nếu không phải cô nghe nhầm thì vừa rồi lúc bọn họ từ ngoài cửa đi vào, Lăng Linh gọi Trương Bác Viễn là anh Viễn, mà lúc đầu khi cô ta mới đến nhà còn cung kính gọi anh ta là thầy Trương.