Edit: Phong Lữ
Bốn mươi năm sau khi ma giáo thành lập thiên hạ của mình, Thiên Nhận nếu không cần thiết thì rất ít ra ngoài. Hắn vốn không có hứng thú với cảnh quang sông núi, cũng không thấy xông xáo giang hồ có gì vui vẻ đáng nói, thấy ở đâu cũng như nhau, sao lại phải lãng phí thời gian đi du ngoạn?
Chỉ là, khi giáo chủ ma giáo Vưu Khương bế quan chuẩn bị Độ kiếp suốt hai năm qua, các trưởng lão cũng đặt nhiều kỳ vọng ở vị Đại hộ pháp này. Trong giáo cũng âm thầm chia làm hai phe. Khi Thiên Nhận còn chìm trong thời niên thiếu đầy màu máu, Nhị hộ pháp cũ của Cực Nhạc – Vưu Khương là bạn tốt duy nhất của hắn, hắn không hề có ý muốn tranh đoạt vị trí giáo chủ, nên mượn cớ đi du ngoạn giang hồ để vào giang hồ tránh né phong ba quyền lực này.
Hà Hoan từ xưa đã có tính thích hưởng thụ cuộc sống, Thiên Nhận cùng sư phụ cũng từng đi qua đại giang nam bắc, chỉ là khi đó toàn bộ tinh lực đều dùng để dẹp hỗn loạn do sư phụ tùy ý làm bậy gây ra, bây giờ được đi một mình lại không biết nên làm cái gì.
Bảo là muốn đi Giang Nam, nhưng cụ thể là đi đến chỗ nào đây? Nói thật thì núi sông khắp nơi trong mắt hắn lại chẳng khác gì nhau, mà chỗ có phong cảnh càng tốt thì tu sĩ chính đạo càng nhiều, rõ ràng là phiền phức lớn với ma tu.
Loài người ở đâu cũng không thể tránh khỏi tranh đấu, nói chung chỉ có người chết rồi mới bớt lo.
Trong lòng ai thán một tiếng, Thiên Nhận bất đắc dĩ phát hiện mình đã quen làm việc theo lệnh sư phụ, một khi không còn sư phụ chỉ thị thì hắn hoàn toàn không muốn làm gì. Cũng khó trách Hà Hoan nhọc lòng đưa hắn tới Chu Gia Tập tìm kiếm Phó Hồng Diệp, người kia biết bản thân đang cách phi thăng không xa, sợ một mình hắn ở lại giang hồ này sẽ không biết làm thế nào. Nhưng dù sao hắn đã quen sống lạnh nhạt rồi, mặc dù là người nhiệt tình như Phó Hồng Diệp cũng không thể nào hấp dẫn hắn.
Nhưng mà cũng không thể lại để sư phụ lo lắng cho hắn, cố gắng tìm kiếm trên chuyến đi này xem, xem trên đời này có gì có thể làm cho hắn miễn cưỡng cảm thấy hứng thú nay không. Không cầu mong có thể giúp hắn thấy cuộc sống tốt đẹp, chỉ cần cảm thấy mình đang sống là được.
Với tu sĩ mà nói thì việc làm sao tìm ra đạo của mình mãi mãi là một chuyện phiền lòng. Thiên Nhận đăm chiêu không có kết quả, nên dời tầm mắt qua trên người Chư Cát Thanh Thiên đang đứng cạnh bờ sông. Với thể chất của hắn vốn không cần nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao mà con ác quỷ này kiên trì không chịu đi gặp người khác với bộ dạng nhếch nhác, tóc tai bù xù được, vì vậy Thiên Nhận bị làm phiền đến nỗi không có cách nào khác, chỉ có thể tìm tới một con sông cho y tự chỉnh lý bản thân. Đêm hôm khuya khoắt, một nam tử áo đỏ ngồi bên bờ sông rũ tóc chải chuốt, nếu cảnh tượng này bị con người nhìn thấy chắc có thể sẽ doạ ngất đi. Thiên Nhận thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ là nhìn nhìn bộ dạng tóc rối của y lại nhíu mày.
Quỷ này có vẻ rất mẫn cảm ở chuyện diện mạo, giống như phát hiện ra hắn đang nhìn mình, Chư Cát Thanh đổi hướng ngồi, tự tìm chủ đề trò chuyện: “À này, nương tử, trước khi đi ngươi đã bỏ gì vào giếng ở Chu Gia Tập thế?”
Trong mắt Thiên Nhận, Chư Cát Thanh chắc chắn là kẻ không thể hiểu được. Người này dù cho gặp phải chuyện gì, chỉ buồn một chốc rồi lại tự vui vẻ trở lại, rõ ràng sống trong một thế giới đen tối, lại tự thắp sáng đèn cho mình, mỹ hóa mọi thứ thành đủ loại hình ảnh. Giống như bây giờ, dù người của Chu Gia Tập không hề tốt với y, y vẫn để tâm Thiên Nhận hạ độc gì cho bọn họ…
Cơ mà Thiên Nhận chưa bao giờ lãng phí thời gian đi tìm hiểu kẻ mình không hiểu, lúc này cũng không ngoại lệ, chỉ lạnh nhạt mà nói thật tình: “Chỉ là thuốc khiến người khác không cứng được trong mười năm mà thôi, không phải độc gì lợi hại.”
Hắn làm như vậy cũng không phải vì có lòng muốn trả thù cho hai con quỷ đen đủi là Chư Cát Thanh Thiên với Phó Hồng Diệp, chỉ do thấy ma tu nổi danh thiên hạ mà không gieo vạ cho bách tính bình dân thì có vẻ rất có lỗi với danh tuyến của mình. Hơn nữa, hắn cũng không có cảm tình gì với người của Chu Gia Tập, tuy rằng lý này cũng có chút liên quan tới ác quỷ trước mặt…
Trong lúc Thiên đang Nhận nghĩ nếu ác quỷ hiểu lầm thì nên làm gì cho y giác ngộ, Chư Cát Thanh Thiên nghe thấy sẽ không chết thì hoàn toàn vứt chuyện Chu Gia Tập ra khỏi đầu, chỉ cảm thán chuyện nương tử y coi trọng này đúng là thần thông quảng đại, chỉ khoát tay đã có thể làm người khác không cứng được mười năm, xem ra sau này không thể chọc nương tử giận, lỡ bị hạ thuốc thì chết dở.
Nhưng mà còn chưa lo lắng được bao lâu, y liếc nhìn đầu mình rồi trong nháy mắt trở nên vui vẻ, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Không đúng, ta đã sớm chết rồi, vốn là không có tính ‘nhân’ đạo, vốn không cần để ý chuyện này.”
Ngươi là một con quỷ thì đương nhiên không cần để ý chuyện này, thế nhưng, ngươi vừa nãy mới sầu não là đang lo lắng chuyện này à? Với lại đây là chuyện đáng để vui ư? Trong đầu người này rốt cuộc chứa cái gì thế? Đậu phụ à?
Vô cùng hoài nghi nhìn ác quỷ vừa tranh đấu tâm lý vừa gỡ tóc, Thiên Nhận rốt cuộc phát hiện ra một chân lý: với Chư Cát Thanh Thiên thì đầu quả nhiên chỉ là vật trang trí, não cũng vậy.
Mặc dù đã xác định trong đầu người này chỉ toàn đậu phụ, mà cân nhắc việc y có thể tự hỏi tự trả lời luôn, Thiên Nhận vẫn sáng suốt mà không thảo luận về vấn đề này nữa, chỉ là có chút không kiên nhẫn mở miệng: “Mấy chỗ rối này thì cắt đại luôn đi, dù gì người chết cũng sẽ không đau.”
Suốt chuyện vừa qua, cái đầu này cũng thiệt là gặp lắm tai nạn. Cho dù Chư Cát Thanh Thiên có cẩn thận chải chuốt thì nó vẫn bù xù lung tung, lúc này nghe thấy hắn nói vậy thì ngay lập tức ôm đầu vào trong ngực, cảnh giác nói: “Ngươi cũng đừng làm loạn, ta là người chết, tóc mà rụng là không mọc lại được nữa, không cẩn thận sẽ trọc đầu đó!”
Nguyên anh tu sĩ Thiên Nhận đứt một cánh tay cũng có thể mọc lại, không ngờ được người chết rồi còn có nỗi sầu hói đầu. Thấy người này có vẻ rất trân trọng thân thể đã chết của mình, chỉ lạnh lùng đưa ta ra: “Đưa đầu cho ta.”
Ngơ ngác nhìn tay hắn, suy nghĩ đầu tiên của Chư Cát Thanh Thiên là: người này ngại phiền phức, chẳng lẽ muốn ném đầu mình đi? Nhưng nương tử muốn đầu thì làm sao không cho được? Lỡ không cho nên nương tử không cần mình nữa phải làm sao bây giờ?
Vì vậy y chỉ có thể lưu luyến sờ sờ tóc của mình, giống như chỉ một giây sau sẽ không còn tóc nữa, rồi mới đưa đầu tới: “Nương tử, ngươi đừng đá quá xa, đi tìm lại rất phiền phức.”
Ác quỷ này hình như có hiểu lầm gì đó với hình tượng ma tu hung tàn của mình? Hắn cũng không hoạt bát đến nỗi lúc nào cũng muốn chơi đá bóng.
Hắn không nói gì, chỉ liếc qua quỷ như đang làm tráng sĩ chuẩn bị trảm đầu kia một cái, rồi nhận đầu, mở thiên nhãn, khuếch đại hình ảnh mỗi sợi tóc ra, rồi dùng đầu ngón tay chấm một chút nước sông. Nước sông trong nháy mắt hóa thành sợi tơ vô hình tiến vào gỡ chỗ rối trên tóc thiếu niên đi, trong chớp mắt đã chỉnh lại mớ tóc rối gọn gàng.
Dù trong lòng than thở: kỹ thuật sát thủ khiến vô số quyền quý nghe tiếng đã sợ mất mật của mình, bây giờ lại dùng để chải chải đầu cho người khác, Thiên Nhận vẫn ném quả đầu kia lại, chỉ là thầm liếc mắt nhìn khuôn mặt thiếu niên đang điềm đạm dưới mái tóc đã được chải suôn, nghĩ mặt mày người này cũng không tệ, nếu là yên tĩnh lại cũng giống một thiếu niên nhã nhặn tuấn tú.
Chư Cát Thanh Thiên thực sự không ngờ người này sẽ chỉnh tóc gọn gàng cho y. Y đã dặn lòng không nên nghĩ ai quá tốt, chỉ có không ôm kỳ vọng mới không bị tổn thương. Người như y, từ đầu vốn không cầu mong được yêu thích thì mới có thể vui vẻ sống trên thế gian này. Những chuyện ngày trước Chư Cát Thanh Thiên không giỏi, người chung quanh chỉ biết khích y phải cố gắng hơn hay cùng nhau cười nhạo y, còn người chịu chủ động ra tay giúp y giải quyết thì hai mươi tám năm qua cũng chỉ có mỗi nam nhân này.
Có lẽ trên đời này thực sự có rất nhiều người tốt như Phó Hồng Diệp, nhưng vận may của y không tốt, đợi mười năm cũng không có đại hiệp nào tới cứu. Chư Cát Thanh Thiên chỉ biết người đầu tiên giúp mình là một ma tu gϊếŧ người không chớp mắt, bởi vì là người đầu tiên, cho nên đây chính là người tốt nhất trên đời.
Vuốt tóc suôn của mình thích không nỡ buông tay, Chư Cát Thanh Thiên chỉ cảm thấy đây ngày vui nhất trong đời, mà cách y biểu đạt cũng hết sức huỵch toẹt, kích động nói với nam nhân: “Nương tử! Ngươi là nương tử dịu dàng hiền thục nhất trên thế gian này! Chúng ta bái đường đi!”
“Ngươi dám tới xem, ta đạp một cú nát đầu ngươi!”
Thiên Nhận vốn chỉ là thấy tay chân y vụng về, không biết phải chờ bao lâu nên mới chủ động ra tay, ai ngờ ác quỷ lại còn nói thế, mặt này nhất thời tối sầm.
Nhưng mà còn không đợi hắn động thủ cho cái tên kia biết thế nào là”Dịu dang hiền thục”, người kia lại thử hỏi dò một câu, “À này… Ngươi thà để bị ta gọi là nương tử cũng không muốn để lộ họ tên sao?”
Giọng điệu thiếu niên ngữ hiếm thấy có mấy phần chần chờ, ngón tay căng thẳng quấn lấy tóc mình, dù trên mặt vẫn là nụ cười xuề xòa, giống như đã chuẩn bị tinh thần dù bị lạnh lùng từ chối cũng có thể nói gì đó để làm dịu bầu không khí. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Thiên Nhận lại không thốt ra được lời từ chối.
Hắn vốn tưởng trên giang hồ, bèo nước gặp nhau thôi, đâu cần giao du sâu thêm. Sau khi giao ác quỷ này cho môn phái chính đạo siêu độ, hai người cũng sẽ không gặp lại nhau nữa. Người trên tay nhuốm máu vô số người như hắn, câu gì khó nghe mà chưa từng nghe tới? Từ lâu đã không bị xưng hô của người khác làm ảnh hưởng tâm tình, cũng chưa từng hưởng ứng cách gọi tùy ý của thiếu niên, chỉ không để ý tới là được rồi. Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, nếu như chỉ là biết đến tên thật của nhau thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Tất Thiên Nhận.”
Thiên Nhận đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa từng xưng danh hiệu ở trên giang hồ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải thêm thân phận gì vào, cuối cùng chỉ nói ra cái tên ngày xưa sư phụ đặt cho mình: “Bích lập Thiên Nhận, vô dục tắc cương, đây chính tên ta.” (Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương: đứng trên vách núi sừng sững mà không mang du͙© vọиɠ thì mới giữ được sự cương trực)
“Ta là Chư Cát Thanh Thiên, người trong nhà vốn hy vọng ta này này thi công danh trở thành quan Thanh Thiên nên mới lấy danh tự này. Ta thật ra chỉ mong cuộc sống trong tương lai cũng như trời trong xanh, không gặp mây mù, khí trời quang đãng.”
Ngước mắt nhìn nam nhân dù đang tự giới thiệu mà mặt vẫn lạnh lùng, Chư Cát Thanh Thiên hiếm thấy nói chuyện nghiêm túc. Y nghĩ tên rất quan trọng, xưng tên với nhau có nghĩa là từ giờ không còn là người xa lạ. Đúng vậy, quan hệ giữa y và Thiên Nhận rốt cuộc không còn là bèo nước gặp nhau, mặc dù không biết để đến được mức tương cứu trong lúc hoạn nạn còn cần bao lâu, nhưng dù sao đây cũng là khởi đầu tốt.
Có điều nương tử y chọn là người rất cô độc còn cao ngạo, nhỡ bất ngờ bị ai dán sát lại sẽ chạy mất…
Nghĩ tới đây, tâm tình của y vô cùng tốt, quan sát người trước mắt từ trên xuống dưới, lại đổi về thần sắc lúc bình thường, bắt đầu nghĩ về tương lai, đột nhiên lo lắng nói: “Nương tử! Ta phát hiện ra một vấn đề đáng sợ! Nếu ngươi không muốn, ta không cứng thì chẳng phải là chúng ta không thể động phòng ư? Phải làm sao mới được đây?”
Lúc y tự báo tên họ, Thiên Nhận thấy có gì đó kỳ kỳ, trịnh trọng giới thiệu mình như vậy giống như bọn họ đang muốn giao hảo, đúng là vượt ra khỏi mức độ giao du của Thiên Nhận. Hắn còn đang đắn đo hay là vẫn đưa quỷ này cho Huyền môn xử lý cho thỏa đáng thì lại nghe được câu này.
Trong giây lát này, hắn không còn đắn đo nữa, quyết đoán đạp một cú cho tên kia bay thẳng xuống sông, nói với con ác quỷ đang vẫy nước tìm đầu: “Ta không có hứng thú với con người, cút!”
Hừ, bái đường? Động phòng? Không thể, cái gì cũng không thể, hắn sẽ độc thân độc hành tới cuối đời.