“Buông tôi ra.” Cô hơi hơi giãy giụa, khẩu khí không có lãnh ngạnh như vừa nãy.
Đái Thắng Đình chơi vυ' cô, miệng cắn vành tai cô, thanh âm khàn khàn: “Không có khả năng.”
Nói xong liền đi kéo khóa kéo váy cô, Nghê Cảnh cảm thấy đàn ông động dục lên thật là không xem địa điểm không xem thời gian, cô nghe được bên ngoài có tiếng rửa tay, đè thấp thanh âm nói chuyện: “Anh muốn làm gì?”
“Muốn làm em.” Nói xong, khóa kéo bị anh kéo xuống, váy tuột xuống trên mặt đất, bởi vì váy bó thân, cho nên Nghê Cảnh dùng nhũ dán, rồi mặc nội y ren hơi mỏng, hạ thân là một cái quần chữ Đinh (丁) .
Đái Thắng Đình không nghĩ tới cô thế nhưng mặc quần chữ Đinh (丁) đi làm, xem đến đỏ mắt, trong tay vuốt vυ' cô, ách thanh âm hướng cô nói: “Em như thế nào dâʍ đãиɠ như vậy.”
Nghê Cảnh bị anh vuốt xoa nhéo, thân mình dần dần mềm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô lúc này chỉ mặc một cái quần chữ Đinh (丁) cùng một đôi giày cao gót, còn người đàn ông lại là quần áo hoàn chỉnh, bộ phận bí ẩn nhất thân thể còn bị anh nắm ở trong tay xoa bóp, mà tay anh còn một tấc lại muốn tiến một thước đi xuống.
“Mặc quần chữ Đinh (丁), có phải để tiện cho đàn ông thao không? Hả?” Anh cắn môi cô, hung tợn mà nói.
“Anh có thể câm miệng không?” Cô hừ lạnh một tiếng.
Người đàn ông cười một tiếng, tay đang bao lấy vυ' cô dời đi, thả tóc cô xuống, nói: “Giúp anh hút ra thì anh liền thả em đi.”
Nghê Cảnh bị anh buộc ngồi xổm xuống, anh đem khóa kéo kéo ra, côn ŧᏂịŧ gắng gượng liền nhảy ra, đánh vào trên mặt cô, cô muốn dời đầu đi, nhưng tay anh lại chặt chẽ ngăn chặn cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, Đái Thắng Đình hướng cô tà tà cười, kéo tóc cô, côn ŧᏂịŧ một chút cắm vào trong miệng cô.
“Hẳn là từng giúp đàn ông liếʍ rồi đi?” Anh vuốt mặt cô.
Kỹ thuật khẩu giao của Nghê Cảnh không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là kém, tốt xấu gì cô cũng từng có hai người bạn trai, tóc bị anh túm đến sinh đau, sau đó bị anh bắt ngậm lấy côn ŧᏂịŧ.
“Không hút ra được, anh liền ở chỗ này làm chết em.” Anh thoải mái thật sự, uy hϊếp cô nói.
Nước miếng ấm áp bao vây lấy côn ŧᏂịŧ, cô vươn đầu lưỡi, liếʍ mã mắt, nơi đó chảy ra nước, cô lại đi xuống, ngậm lấy tinh hoàn, từ đáy từng cái liếʍ đến qυყ đầυ, bất tri bất giác, Đái Thắng Đình đã buông tóc cô ra, nhưng cô lại vẫn tự giác mà đi liếʍ láp anh.
“Úc... Thoải mái...” Anh vỗ về tóc cô, khen ngợi: “Thật lợi hại.”
Nghê Cảnh liếʍ côn ŧᏂịŧ, cảm giác tiểu huyệt dâʍ ɖị©ɧ mãnh liệt trào ra, ướt lộc cộc mà dán vào phần bên trong đùi, cô muốn phun côn ŧᏂịŧ anh ra, Đái Thắng Đình lại gắt gao đè lại đầu cô: “Sắp bắn, nhanh lên chút!”
Cô trừng mắt anh, đầu lưỡi nhanh chóng cọ xát, tay giúp đỡ trên dưới vuốt ve, chỉ chốc lát, tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh đã tràn đầy mà bắn vào trong miệng cô.
Nghê Cảnh muốn phun ra, lại bị anh nắm miệng, anh cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô nói “Nuốt vào.”
Bị buộc ở WC khẩu giao cho anh, rồi lại bị bức nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, Nghê Cảnh tức giận đến giơ tay liền muốn cho anh một cái tát, Đái Thắng Đình tay mắt lanh lẹ ngăn lại tay cô, lui về phía sau.
Tay cô bị anh bắt lấy, hai chân cũng bị anh chế trụ, Đái Thắng Đình dùng tay cọ xát huyệt khẩu, cởi ra qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) bỏ vào túi, anh cười uy hϊếp cô: “Nửa giờ sau ở cửa quán bar chờ, bằng không anh liền đem quần này đưa cho Dư Đằng, để hắn nhìn xem em có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.”
Nói xong anh buông cô ra, Nghê Cảnh tay được tự do, trước tiên liền muốn đi đoạt lại, nhưng Đái Thắng Đình gắt gao ôm eo cô, cưỡng bách đầu lưỡi cô vươn tới cùng anh hôn môi, nụ hôn vừa xong, anh lại vỗ mông vểnh của cô, nói: “Đừng uổng phí sức lực.”
Anh lấy ra di động, hỏi số điện thoại của cô, Nghê Cảnh không đáp, anh liền lấy ra qυầи ɭóŧ, ý tứ rõ ràng, lại là uy hϊếp, Nghê Cảnh không tình nguyện mà nói một chuỗi con số.
“Tốt nhất không cần gạt anh.” Anh sờ sờ mặt cô, lại xoa nắn vυ' cô một phen, nói xong liền mở cửa rời đi.
Nghê Cảnh cả người trần trụi, sau đó mới nhớ tới phải mặc quần áo, nhũ dán của cô bị anh xé xuống ném vào thùng rác, nội y mỏng cũng gần như trong suốt, cho nên đầṳ ѵú cô nhô lên nhìn rất rõ ràng, qυầи ɭóŧ cũng bị anh lấy đi, tiểu huyệt dâʍ ɖị©ɧ vẫn luôn chảy ra bên ngoài.
Cô tròng lên váy, sửa sang lại bản thân, sau đó trở lại ghế lô.