Ghế lô cãi cọ ồn ào, Dư Đằng vén tay áo lên uống đến nhiệt tình, Nghê Cảnh cầm chai bia đen, ngồi ở trên sô pha uống, cô nhắm hai mắt, có chút mệt mỏi dựa vào lưng sô pha, chung quanh đàn ông muốn đến gần cô rất nhiều, nhưng thấy cô hứng thú không cao, nên tất cả đều chùn bước.
Đái Thắng Đình bị bạn bè vây quanh, rượu quá hai vòng, cả người bắt đầu có chút choáng váng, anh đỡ sô pha ngồi xuống, vừa vặn liền ngồi ở bên cạnh Nghê Cảnh.
Hôm nay cô trang điểm nhạt hơn so với hôm trước, giống như chỉ chuốt mi, tô son môi, mặc một cái váy liền màu đen bó sát người, cô bắt chéo chân, biểu tình lười nhác, ánh mắt không có tiêu cự, cô quá an tĩnh, cùng toàn bộ hoàn cảnh không hợp nhau.
Đái Thắng Đình tay đáp ở trên vai cô, hơi hơi lôi kéo, dưới cái nhìn của người ngoài thì Nghê Cảnh cả người đang dựa vào trong lòng ngực anh.
Hơi thở của anh mang theo mùi rượu, đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn cô: “Vì cái gì không có liên hệ anh.”
Nghê Cảnh đôi mắt không hề gợn sóng, lạnh lùng mà liếc mắt anh một cái, dời đi tay anh.
“Vì cái gì phải liên hệ anh?”
Anh nghẹn lại, cảm thấy người phụ nữ này không có nửa điểm tình thú, trên giường cùng dưới giường quả thực như hai người, trên giường là da^ʍ phụ, dưới giường là liệt nữ?
“Em còn không có nói cho anh biết tên em là gì?” Miệng anh tới gần lỗ tai cô, nhẹ giọng nói.
Nghê Cảnh sợ Dư Đằng nhìn qua, quay đầu lại trừng mắt nhìn Đái Thắng Đình một cái, sau đó đẩy anh ra, đi ra khỏi ghế lô.
Trong WC nữ, dưới ánh đèn tối tăm, Nghê Cảnh hắt nước rửa mặt, cô lười nhác mà dựa vào tường, châm điếu thuốc, điếu thuốc lá dành cho phụ nữ mảnh khảnh kẹp ở trong tay cô, đẹp đến nói không nên lời, mấy người phụ nữ ra vào thấy cô, thần sắc đều kinh ngạc, còn có mang theo khinh thường, cô cũng không thèm để ý, phun vòng khói vừa nghĩ về chuyện của mình.
Hút xong hai điếu thuốc, ra cửa WC nữ liền gặp được người đàn ông kia, thật trùng hợp, anh cũng đến WC hút thuốc.
Anh nhìn cô cười, Nghê Cảnh không phản ứng anh, nhấc chân muốn đi.
Đái Thắng Đình lần này rõ ràng không nghĩ buông tha cô, túm lấy tay cô, một phen đem cô kéo vào WC nữ bên cạnh, khóa cửa lại.
Nam nữ thể lực cách xa nhau, cho dù Nghê Cảnh cao 1m65, thì vẫn bị người đàn ông xách lên giống như xách con gà nhỏ, anh khóa cửa, vẻ mặt đắc ý mà nhìn cô.
Nghê Cảnh nhìn anh, hồi lâu, mới duỗi tay đi mở khóa WC, Đái Thắng Đình bắt lấy tay cô, xoay ngược lại một cái, thân mình cô liền bị anh đè ở trên tường.
“Muốn chạy?” Anh hừ nhẹ.
“Buông tôi ra.” Nghê Cảnh nhấc chân muốn đá anh.
Ai ngờ đá không đến, người đàn ông còn nhân lúc cô nhấc chân, đem một chân đỉnh tiến giữa hai chân cô, đầu gối anh đỉnh ở tiểu huyệt của cô, nhẹ nhàng cọ xát, vải dệt quần jean vốn dĩ đã thô cứng, Nghê Cảnh tuy rằng mặc qυầи ɭóŧ, nhưng vẫn bị anh ma xát đến có chút đau.
“Hỗn đản, đau!”
“Em tên là gì?” Đầu gối anh không dừng, vẫn cách qυầи ɭóŧ ma xát tiểu huyệt cô.
“Carina.” Cô nói.
“Tên tiếng Trung.” Hơi thở của anh phun ở trên mặt cô, Nghê Cảnh một trận choáng váng.
“Nghê Cảnh.” Cô nói.
“Vì cái gì không liên hệ anh?” Anh vẫn rất chấp nhất với vấn đề này.
Cô nghĩ có lẽ anh từng có nhiều bạn giường, tình một đêm cũng thường xuyên xảy ra, nên khiến anh cho rằng chính mình nổi tiếng thật sự, do đó cô không tìm anh, anh bắt đầu cảm thấy mới mẻ.
“Tình một đêm mà thôi.” Nghê Cảnh nhàn nhạt nói.
Đái Thắng Đình tay từ cổ áo cô vói vào, Nghê Cảnh giãy giụa, nhưng anh sức lực quá lớn, đè nặng làm cô không thể động đậy.
“Lớn như vậy.” Ngón tay anh vói vào trong nội y, kẹp lấy đầṳ ѵú cô, váy trễ vai nên cổ áo rất lớn, tay anh căng ra, Nghê Cảnh vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy đầṳ ѵú đang bị anh chộp trong tay đùa bỡn.