Một tuần này, Nghê Cảnh đều chuẩn bị tư liệu cho dự án KPI, nên cả người bận đến trời đất u ám.
Lại là một buổi tối muộn thứ sáu, người trong văn phòng cơ hồ đã tan ca hết, chỉ còn có máy tính của cô là còn sáng lên.
Nghê Cảnh xoa xoa giữa mày, nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ngáp một cái, một tuần này cô bận đến thiếu ngủ , hiện tại công việc cũng vơi bớt, nên cuối tuần cô tính toán nghỉ ngơi cho thật tốt.
Đang nghĩ ngợi tới kế hoạch cuối tuần thì suy nghĩ bị một phen giọng nam đánh gãy.
Dư Đằng kêu cô vài tiếng, cô cũng chưa phản ứng.
“Nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?” Hắn cầm theo túi, đang muốn tan tầm.
“Nghĩ cuối tuần đi nơi nào thả lỏng đây.” Cô cười.
“Không cần suy nghĩ, đêm nay để tôi mang cô đi thả lỏng đi.”
“Đi chỗ nào?”
“Cứ đi trước đã.” Anh thúc giục cô thu thập đồ vật.
Một tuần này công việc của cô xác thật nhiều, mấy đêm đều là người cuối cùng đi về, hắn đều xem ở trong mắt.
Lên xe, Dư Đằng mới hướng cô nói: “Có một người bạn mới vừa về nước nên đã hẹn một đám người tụ tập.”
“Tôi đây đi cùng có tiện không?” Bọn họ hẹn tụ tập, lại đều là bạn bè, cô là một người ngoài tự dưng tham gia, khó tránh khỏi xấu hổ.
“Có cái gì không tốt, quen biết thêm nhiều bạn bè cũng không phải là chuyện xấu.”
Lời này cũng có đạo lý, Nghê Cảnh không hề làm ra vẻ.
Dư Đằng nhìn cô một cái, cười nói: “Bọn họ chơi rất cởi mở, đợi lát nữa nếu họ rót rượu cho cô thì cô ngàn vạn đừng uống, chơi xấu là được.”
Nghê Cảnh phụt cười ra tiếng, gật gật đầu không nói chuyện.
Vẫn là quán bar lần trước kia, Gragon Bar, bước vào quán bar, trong lòng cô tổng cảm thấy quái quái.
Người phục vụ đem bọn họ dẫn tới ghế lô, vào ghế lô, một đám người đã uống kha khá, trên bàn để đầy rượu, bia, rượu vang đỏ, rượu tây, rượu trắng, đều có cả.
Có người đàn ông đi tới, Nghê Cảnh nhìn hắn, so với cô chỉ cao hơn một chút, lớn lên cũng được, cười rộ lên đôi mắt cơ hồ nhìn không thấy trời đất, nhìn qua còn rất hàm hậu.
“Dư Đằng, cậu tới muộn nhất a, đến phạt cậu.” sau đó lại quay đầu nhìn Nghê Cảnh, nhếch môi cười: “Bạn gái sao?”
Dư Đằng cười lắc đầu, Nghê Cảnh cũng lễ phép mà cười, người đàn ông hàm hậu dẫn bọn họ vào trong.
“Mọi người nói xem, Dư Đằng có phải nên phạt hay không?”
Hắn vừa mở miệng, một đám người hô ứng theo, có người đã cầm chai bia, đưa cho Dư Đằng, bĩ khí mười phần: “Tới tới tới.”
Nghê Cảnh trợn mắt há hốc mồm, Dư Đằng nhìn qua văn nhã thật sự, mà sao kết giao toàn bạn bè gì a?
Dư Đằng cũng không thoái thác, cầm chai bia, uống xong còn ở bên tai cô nói: “Đợi lát nữa tôi uống say cô đưa tôi trở về a”
Kề tai nói nhỏ như vậy, ở trong mắt mọi người liền có vẻ thập phần ái muội, một đám đàn ông bắt đầu ồn ào.
“Dư Đằng tiểu tử nhà cậu thật lợi hại a, cô nương này cũng thật xinh đẹp.” Một người cao cao nói.
“Đừng nói bậy bạ, bạn của tôi.” Hắn giải thích nói.
“Cô nương này rất quen mắt a.” Một phen giọng nam thanh thanh lãnh lãnh truyền đến, Nghê Cảnh thân mình cứng đờ, thanh âm này mấy ngày gần đây vẫn luôn ở trong đầu cô lặp lại vang lên.
Người đàn ông kia ngồi ở trên sô pha, ngậm điếu thuốc, tà khí mà hướng cô cười.
Nhìn anh, ký ức về đêm đó lại mãnh liệt mà ào ra, anh trêu đùa, anh thô lỗ, rồi thì kỹ xảo làʍ t̠ìиɦ phong phú...
“Tới tôi giới thiệu một chút.” Dư Đằng ôm cô, đi đến trước mặt người đàn ông kia, đối Nghê Cảnh nói: “Đêm nay chính là tiệc đón gió cho cậu ta, Đái Thắng Đình, mới từ nước Mỹ trở về không bao lâu, chúng tôi là bạn đại học, anh em tốt...” Hắn còn chưa có giới thiệu xong, đã bị người ta kêu đi, trước khi đi còn cùng Nghê Cảnh nói: “Đừng uống quá nhiều.”
Nghê Cảnh khẽ gật đầu
Đái Thắng Đình nhìn cô, vươn tay phải, hai người bắt tay, Nghê Cảnh lễ phép mà hướng anh mỉm cười, anh lại cười như không cười mà nhìn cô, nắm tay cô nhẹ nhàng cọ xát, chính là không bỏ ra.
Nghê Cảnh hướng anh liếc mắt một cái, đem tay rút ra.