Từ trong ngăn kéo Cố Dịch lấy ra một bản hợp đồng, lúc này mới ý thức được một vấn đề.
Chu Lương không thể nhìn thấy, vậy thì ký thế nào?
Đại khái Chu Lương cũng đoán được sự lo ngại của cô, anh ta nói: “Cô đọc hợp đồng một lần, tôi in dấu vân tay.”
“Không sợ tôi lừa anh sao?” Cố Dịch hỏi.
Lỡ như lúc cô đọc có sửa đổi điều khoản, anh ta cũng sẽ không biết.
“Cô lừa tôi thì hợp đồng sẽ không có hiệu lực.”
Hóa ra anh ta cũng không ngốc.
“Hơn nữa…”
Chu Lương siết ngón tay, giống như đang căng thẳng hoặc là xấu hổ.
“Đường Ninh nói cô là người rất tốt, sẽ không lừa tôi.”
Cố Dịch cười nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, trong lòng thầm nhủ trong mắt cô ấy tôi đương nhiên là người tốt rồi.
“Về giá cả Đường Ninh nói với anh thế nào?”
Chu Lương lắc đầu: “Chưa nói.”
Cố Dịch trực tiếp hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”
Hạng người mẫu tự do không qua trường lớp như Chu Lương, chỉ với mỗi nguồn chi phí từ giảng viên Ngô Chương bên kia, cho nên có thể bàn bạc.
Chu Lương suy nghĩ một chút: “Hai trăm?”
Với con số này, Cố Dịch cũng không bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy hơi thấp.
Với điều kiện ngoại hình của Chu Lương, lấy cao một chút cũng rất hợp lý.
“Được, một tiếng hai trăm.”
Cố Dịch đang định hạ bút điền vào chỗ trống trên hợp đồng, chợt nghe Chu Lương hỏi lại một câu: “Một tiếng hai trăm? Không phải cả buổi sáng sao?”
Câu hỏi của Chu Lương khiến Cố Dịch sửng sốt.
Từ đầu giờ đến trưa là ba tiếng, ba tiếng hai trăm tệ?
Ở thành phố Hoa này, mấy ông bà cụ làm mẫu không cởϊ qυầи áo còn lấy giá cao hơn.
“Đường Ninh nói với anh thế nào?”
“Nói có một công việc buổi sáng, phải cởϊ qυầи áo trước mặt sinh viên để họ vẽ tranh, được trả tiền.”
Anh miêu tả có hơi khoa trương, nhưng đó đúng là phong cách của Đường Ninh.
Chu Lương dám đến mà không hỏi thăm một chút, có lẽ không hiểu rõ lắm giá trị của người mẫu hình thể, chỉ đơn giản là tin tưởng Đường Ninh mà thôi.
Cố Dịch lại đánh giá Chu Lương lần nữa.
Rõ ràng không thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Đường Ninh, anh ta vẫn có thiện cảm đối với cô ấy sao?
Cô chỉ thẫn thờ một lát rồi quay lại vấn đề chính.
Cố Dịch mở bút ghi âm ra, đọc lại hợp đồng cho Chu Lương nghe một lần.
Chu Lương lắc đầu, anh ta lắng nghe rất nghiêm túc, có vẻ hiểu từng chữ một.
Cố Dịch gật đầu, hỏi thẻ căn cước của Chu Lương, điền thông tin của anh ta lên hợp đồng.
Địa chỉ rất dài, ít gặp đến mức cô chỉ nhận ra tỉnh thành, châu huyện gì đó đối với cô là một nơi xa xôi.
Cố Dịch điền xong thì nhét bút vào tay Chu Lương, nắm tay anh ta đặt ở vị trí cuối cùng của hợp đồng.
“Ký tên ở chỗ này.”
P/s: nếu các bạn thích truyện, xin hãy bình luận để tiếp thêm động lực cho nhóm dịch nha