Nhật Ký Làm Thế Thân

Chương 9: Có phải cạo phía dưới không?

Cô lo lắng anh ta không tiện đi lại, vì vậy khoác tay lên cánh tay anh ta.

Cô vừa mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ta thì đã bị anh tránh né.

“Tự tôi có thể.”

Nói xong, anh ta vịn tường, lần mò đi ra ngoài.

Cố Dịch đi theo phía sau anh ta, bỗng nhiên hơi buồn cười.

Cô đã nghe anh ta nói câu này hai lần, khoảng cách chưa đầy một phút đồng hồ.

Cô vô thức nhìn thoáng qua bàn tay anh ta, bên trong còn đang cầm thứ Ngô Duật Hằng đưa cho.

Một chiếc dao cạo râu giá rẻ, vô cùng sạch sẽ, trông như đồ mới.

Chu Lương vẫn cầm vật này, Cố Dịch cảm thấy hơi khó hiểu, bèn nói: “Trên mặt anh rất sạch sẽ, không có ria mép.”

Cô tiến lên cẩn thận quan sát, cằm anh trơn bóng, chắc là vừa mới cạo rồi.

Chu Lương hơi khựng lại, nói: “Không phải để cạo râu.”

Suy nghĩ một lát, Chu Lương do dự không biết có nên ra ngoài vào lúc này hay không. Nếu như thật sự cần phải cạo, hay là đợi lát nữa rồi mình hãy vào.

“Mọi người có yêu cầu người mẫu phải…” Anh ta bối rối hỏi Cố Dịch: “Sạch sẽ không?”

Cố Dịch không hiểu gì cả: “Cái gì sạch sẽ?”

Anh ta nuốt nước bọt một cái: “Phía dưới.”

“Bọn họ bảo anh…” Cố Dịch chợt hiểu ra, cô muốn nói lại thôi.

Chu Lương không trả lời, làn da màu đồng hơi ửng đỏ, chỉ cảm thấy sau lưng vô cùng nóng bỏng.

Cố Dịch thầm mắng Ngô Duật Hằng là đồ ranh con, sau đó giải thích: “Không cần đâu, bọn chúng chọc anh thôi.”

Chu Lương thõng vai xuống, tâm tình hơi sụp đổ, không nhìn ra là đang tức giận hay là cái gì khác.

Cố Dịch lo lắng giữa anh ta và sinh viễn nảy sinh xung đột, ám chỉ nói một câu: “Chúng ta vẫn chưa ký hợp đồng, đến lúc đó anh đổi ý cũng được.”

Còn nếu thiếu người mẫu cho tiết học hôm nay, cô phải bắt Ngô Duật Hằng bồi thường.

Chu Lương hiểu nhầm ý của cô, hỏi dò: “Cô cảm thấy tôi không được sao?”

Cố Dịch có thể nghe ra, chắc hẳn anh đang rất cần công việc này.

Thật ra nếu mặc quần áo thì cũng có thể nhìn ra, vóc người anh phù hợp nhất với yêu cầu của cô, trong thời gian ngắn không thể tìm được ai phù hợp hơn nữa.

“Tôi đang lo trong lòng anh sẽ khó chịu.”

Dù sao vừa rồi anh ta cũng bị sinh viên bắt nạt, lát nữa còn phải cởi đồ để bọn họ vẽ tranh.

“Không khó chịu.” Chu Lương cúi đầu ấp úng nói.

Cố Dịch cúi đầu, nhìn thấy anh siết chặt dao cạo râu trong tay, như thể muốn bẻ gãy nó vậy.

Rõ ràng vẫn không thoải mái lắm.

Cô tiến lên gỡ dao cạo râu trong tay Chu Lương ra, sau đó dùng sức ném vào thùng rác.

Một tiếng “cộp” vang lên, cô gắng sức để anh có thể nghe thấy.

“Về phòng làm việc thôi.”

Cố Dịch đi được hai bước, chợt nghe Chu Lương “Hả” một tiếng.

Đúng là chậm chạp, cô nghĩ.