Quả thật, đúng như các sinh viên nữ đó nói, dáng dấp rất đẹp.
Ba phần của khuôn mặt cũng như ngũ quan cực kỳ khoáng đạt, lông mày rậm mắt to, khung xương cũng rất đẹp.
“Là một người đàn ông thon gọn vừa vặn.”
Mấy cậu sinh viên đưa lưng về phía Cố Dịch đương nhiên không thấy cô tiến vào, vẫn đang liên tiếp tới gần người đàn ông kia.
Tình cảnh này có chút buồn cười, mấy sinh viên nam bao vây anh chàng không phải không cao lớn, cũng không phải vóc dáng chẳng bằng người ta, mà nhìn như một đám cún con đáng yêu đang vây quanh một chú chó nghiệp vụ vậy.
Cũng không biết có phải chó nghiệp vụ có tình tình tốt nên lười chấp nhặt bọn họ hay không, nét mặt anh ta không có biểu cảm gì.
Rõ ràng đã bị dồn đến bức tường rồi mà vẫn không dựa người ra phía sau, cứ đứng thẳng tắp như cũ.
“Tự tôi làm được.”
“Được, vậy tự anh làm đi.”
Sinh viên nam nói chuyện cầm thứ gì đó nhét vào tay đối phương.
Cố Dịch không nhìn thấy rõ, nhưng chú ý thấy sinh viên nam ở bên cạnh lặng lẽ lấy điện thoại mở camera lên.
Cố Dịch cảm thấy hơi kỳ lạ, điện thoại quay anh ta rõ ràng như vậy, vì sao anh ta chẳng phản ứng chút nào?
Làn da người nọ hơi ngăm, ngược lại tròng mắt vô cùng sáng bóng, con ngươi lại tối đen như mực không có chút ánh sáng nào cả.
Đứng trước nhiều người như vậy, đôi mắt ấy không hề tập trung vào bất cứ ai.
Trong lòng Cố Dịch giật thót, cô đã có suy đoán.
Cô đi tới, đứng phía sau mấy cậu sinh viên: “Rảnh lắm hả?”
Đám sinh viên quay đầu lại, trên mặt viết rõ mấy chữ mất hứng, nhưng vẫn bất đắc dĩ mở miệng: “Cô Cố.”
Duy chỉ có sinh viên cầm đầu kia là không chào cô, chỉ nhìn cô chăm chú, bộ dạng sốt ruột.
“Ngô Duật Hằng.” Cô chủ động gọi cậu ta: “Cậu ở đây làm gì?”
Người sau bĩu môi không muốn nói, vỗ vỗ người bên cạnh: “Đi thôi, chẳng thú vị gì cả.”
Đây không phải chỗ dạy dỗ sinh viên, Cố Dịch chỉ có thể mặc kệ bọn họ kéo nhau ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô tiến lại gần người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, hỏi: “Anh không sao chứ?”
Khóe môi người đàn ông giật giật, như thể đang chần chừ, cuối cùng quyết định hỏi: “Đường Ninh?”
Cố Dịch sửng sốt một chút, rốt cuộc xác định được hai chuyện.
Một là người đàn ông này không nhìn thấy.
Hai, Giản Hàng Châu không nói dối, quả thật giọng nói của cô và Đường Ninh rất giống nhau.
Cố Dịch tự giới thiệu mình: “Tôi là người vừa gọi điện thoại cho anh, tôi họ Cố.”
Người đàn ông do dự một lát, sau đó quay về phương hướng phát ra âm thanh gật đầu, đại khái là đang chào hỏi.
“Tôi là Chu Lương, Đường Ninh giới thiệu tôi đến đây.”
“Ừm, đi ra ngoài trước đi.”
P/s: Nếu bạn muốn trao đổi về truyện, mua vàng với giá tốt thì inb mình qua zalo: 0339 902 357 nhaaa.
Hãy donate ủng hộ kinh phí duy trì nhóm dịch nhaaa