“Vậy thì gặp một lần đi.”
Cô ấy vừa nói vừa vớt bánh chẻo lên, đưa tới trước mặt Cố Dịch.
“Cậu mau nếm thử xem có ngon không.”
“Chín chưa thế?”
Cố Dịch lại nghi ngờ lần nữa, thấy Đường Ninh bĩu môi, cô lập tức sửa lời.
“Ngon lắm.”
Đường Ninh tức giận trực tiếp đẩy cái đĩa cho cô:
“Có ăn không? Tớ đi ngủ!”
Đường Ninh cũng không giận thật, nhưng đúng là cô hơi mệt.
Hai người ở chung năm năm, Cố Dịch cũng biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Đường Ninh.
“Ài, cậu tìm được người mẫu chưa?”
Cô chợt nhớ đến chuyện trước đó mình nói với Đường Ninh, nhờ cô giúp đỡ các sinh viên của khoa tìm một người mẫu khỏa thân nam.
Thực ra trong trường cũng có người mẫu, nhưng sau khi phỏng vấn mấy người, Cố Dịch không hài lòng lắm với đường cong cơ thể của họ.
Bình thường Đường Ninh rất quen thuộc với các studio ở ngoài trường, cho nên cô muốn hỏi một chút xem chỗ Đường Ninh bên kia có thể giới thiệu người mẫu được hay không.
“Tìm được rồi.” Đường Ninh quay sang cô nhíu mày: “Vóc dáng rất hợp ý cậu.”
Giọng nói mập mờ như thể đang tìm trai bao cho cô vậy.
“Tớ không cần dạng người chỉ toàn protein.”
Cố Dịch vẫn hơi lo lắng, dù sao thì ngày mai là phải dùng tới rồi.
“Tớ bảo anh ta ngày mai đến thẳng học viện mỹ thuật, cậu yên tâm đi.”
Đường Ninh nói đi về phòng ngủ, cô thật sự rất buồn ngủ.
“Ngủ ngon.”
“Này.”
Cố Dịch lại gọi một tiếng, Đường Ninh ngơ ngác quay đầu lại nhìn cô.
Cố Dịch chỉ chỉ cái mâm bánh chẻo: “Cảm ơn cậu.”
Đường Ninh mỉm cười, xoay người khoát tay áo, ý bảo đừng khách sáo.
Sức ăn của Cố Dịch cũng không tồi, sức khỏe rất tốt, kiên cường như thể chỉ cần có cái ăn là có thể sống được.
Không giống như Đường Ninh, thức một đêm là sẽ bị cảm, còn cô thì thức liền mấy đêm cũng chẳng đau đầu lấy một chút.
Người qua loa như cô, có thể trở thành bạn bè mà thậm chí là bạn thân của Đường Ninh, Cố Dịch của mười năm trước hoàn toàn không ngờ tới.
Đồng thời cô cũng không nghĩ ra, “thiên phú” trong miệng thầy giáo cấp ba của cô vốn chẳng bằng một sợi lông của Đường Ninh.
Mãi đến khi Cố Dịch dựa vào thành tích thi văn hóa cực cao tiến vào học viện mỹ thuật tốt nhất thành phố Hoa, trở thành bạn cùng phòng của Đường Ninh đứng nhất môn chuyên ngành, cô mới phát hiện nhiều khi thiên phú không chỉ là tài năng thiên bẩm, mà còn nhờ vào xuất thân.
Từ nhỏ đã được giáo viên chỉ dạy, biết được rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, cộng thêm sáng tác mà áo cơm không lo, không cần phải vay tiền, tất cả những điều này đều quyết định họa sĩ sẽ đạt được độ cao nào.
Bốn năm, Cố Dịch nhìn thấy trần nhà của mình, mà Đường Ninh thì vừa mới bắt đầu.
P/s: Nếu bạn muốn trao đổi về truyện, mua vàng với giá tốt thì inb mình qua zalo: 0339 902 357 nhaaa.
Hãy donate ủng hộ kinh phí duy trì nhóm dịch nhaaa