Gông Xiềng Chiếm Hữu

Chương 9

"Tới, gửi địa chỉ cho mình."

Đi tới sân trượt băng, cô không nhìn thấy đám bạn hay chơi trong lớp, mà nhìn thấy Tông Chính Hàng cùng đám bạn bè của hắn, cả trai lẫn gái.

Vu Vũ Thanh nhận ra bọn họ, nhưng bọn họ không biết Vu Vũ Thanh.

Cô chẳng muốn nghĩ lý do vì sao Nguyễn Tiểu Ngưng đi chơi với anh họ mà còn muốn lôi cô theo.

Vu Vũ Thanh xoay người đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho Nguyễn Tiểu Ngưng nói mình bị tiêu chảy, phải về nhà.

"Vu Vũ Thanh! Bên này!"

Nguyễn Tiểu Ngưng lớn tiếng la lên, cánh tay giơ cao vẫy vẫy.

Vu Vũ Thanh nhận mệnh xoay người, đi tới kéo Nguyễn Tiểu Ngưng qua một bên nói: "Mình đau bụng, phải về nhà."

Nguyễn Tiểu Ngưng nhìn khuôn mặt hồng hào sáng lạn của Vu Vũ Thanh nói: "Chu kỳ kinh của mình với cậu giống nhau."

Cô ấy khẽ híp mắt nhìn chằm chằm Vu Vũ Thanh: "Cậu làm sao vậy? Nhìn thấy người lạ cho nên không dám chơi cùng à? Trước kia cậu đâu có nhỏ nhen như vậy."

Nhìn xung quanh không có người, cô ấy lại gần bên tai Vu Vũ Thanh nhỏ giọng nói: "Mình cũng không quen bạn của anh mình, cậu đi cùng mình đi mà."

Sau đó lại đứng thẳng người lên nói: "Giày mình cũng đã thuê giúp cậu rồi, có người mời khách, vì sao không chơi?"

Nói xong thì lôi kéo Vu Vũ Thanh đi giày trượt băng vào.

Toàn bộ lý do đều bị phá vỡ, Vu Vũ Thanh cũng không thể nói thẳng với bạn rằng mình đang tránh người.

Đứng trên sân trượt băng, Vu Vũ Thanh quyết định trượt hai vòng rồi bỏ chạy.

Cô nhìn thoáng qua Tông Chính Hàng cách đó không xa. Hắn đang nói chuyện phiếm với người khác, không hề nhìn sang phía bên này.

Lần trước cô từ chối yêu cầu kết bạn của hắn, dựa theo tính cách của hắn thì sẽ không tiếp tục quan tâm tới cô nữa.

Năm đó Vu Vũ Thanh tốn rất nhiều sức lực mới theo đuổi được hắn.

Vị đại thiếu gia này rất kiêu ngạo, chỉ là sau khi tham gia công tác thì mới có vẻ ngoài bình dị gần gũi. Nhưng chức vị thăng tiến nhanh chóng, lại khiến cho bản tính thật sự của hắn bị bại lộ.

Chỉ là năng lực của hắn rất xứng đôi với tính tình của hắn.

Mới trượt một vòng, Nguyễn Tiểu Ngưng đã không thấy tăm hơi.

Vu Vũ Thanh tìm nửa ngày mới thấy, người ta đang trò chuyện khí thế ngất trời với bạn của anh họ.

Vu Vũ Thanh nhận ra bạn nam này. Người này cũng ra nước ngoài du học, sau khi tốt nghiệp mới về nước kế thừa nghiệp cha.

Cùng là người muốn đi du học, hẳn là hai người có nhiều đề tài chung.

Vu Vũ Thanh đi về phía cửa ra, lại nghe sau lưng truyền tới tiếng hô: "Mau tránh ra!"