Vu Chu từ thiền phòng của phương trượng Nhất Vi đi ra, cúi đầu đi đến bên cạnh Vô Dận, toàn thân tràn đầy sự cô đơn thê lương: “Xin lỗi sư huynh, sư phụ Nhất Vi không đồng ý.”
Vô Dận không biết tại sao, y trái lại cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ bởi vì ngay từ đầu y đã không ôm hi vọng gì, cho nên khi y nghe được những lời này cũng không cảm thấy có chút thất vọng nào.
Ngược lại, chính là tiểu sư đệ ngoan ngoãn một lòng suy nghĩ cho y, càng khiến y đau lòng hơn. Y vỗ vỗ đầu Vu Chu: “Tiểu sư đệ đừng nói như vậy, đệ không làm gì có lỗi với ta cả, ta rất cảm ơn đệ đã suy nghĩ cho ta nữa đấy. Một ngày nào đó sư phụ sẽ thấy thôi.” Huống chi, cho dù trước đó y có nói, cho dù cả đời không được công nhận, chỉ cần y không thẹn với lương tâm một lòng hướng Phật, cũng sẽ không uổng phí chuyến đi lần này.
Vu Chu ngẩng đầu, như là bị Vô Dận thuyết phục: “Sư huynh nói rất đúng, cho dù sư phụ nhìn không thấy, đệ cũng vĩnh viễn ở bên cạnh sư huynh.”
Ánh sáng trong mắt Vô Dận càng lúc càng dịu dàng, y nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, còn có tiểu sư đệ mà.” Y ở một mình ở sau núi lâu như vậy, không ngờ có một ngày ông trời sẽ phái tới cho mình một tiểu sư đệ ngoan ngoãn thế này.
Trong lòng Vô Dận vô cùng cảm động, trên đường trở về, dù là Vu Chu có yêu cầu cái gì Vô Dận cũng sẽ đồng ý.
Vu Chu: “Sư huynh, trong giờ học sáng mai, huynh có thể nói một tiếng với sư huynh sắp xuống núi giúp đệ mua mấy cái lục lạc được không?”
Vô Dận: “Được, tiểu sư đệ muốn lục lạc làm cái gì?”
Vu Chu: “Không gian xung quanh trúc lâu nơi chúng ta ở quá rộng. Đệ muốn đặt bẫy để bắt vài con thỏ về nuôi. Chẳng phải cũng là để tu tâm dưỡng tính sao?”
Vô Dận đều nghe theo cậu: “Được, ngày mai Thanh Tâm sư huynh muốn xuống núi, sư huynh giúp đệ nói.”
Vu Chu: “Vậy huynh có muốn đi bắt với đệ không? Bắt được con thỏ đệ sẽ chia cho huynh một nửa?”
Vô Dận không nghĩ nhiều, bèn đồng ý: “Được, sư huynh giúp đệ.”
Hai người trò chuyện như đã quen thuộc với nhau hơn mười năm, Hệ thống yên lặng nghe, rốt cuộc đợi khi đi tới sau núi, nó không nhịn được mà hỏi: “Ký chủ, cậu đừng có nói với tôi là cậu muốn nướng thỏ ăn nhé? Nếu bị nam chính biết thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy.”
Vu Chu: [Con mắt nào của mi thấy ta nướng thỏ ăn hả? À quên hệ thống bọn mi có thể đọc ý nghĩ trong đầu mà không cần nhìn thấy, người ta hay gọi là….Đi guốc trong bụng?]
hệ thống: [Ký chủ, cậu oán giận một hệ thống tốt bụng tận tâm thế này, cậu có thấy hổ thẹn không?]
Vu Chu: [Không biết xấu hổ, ký chủ của chúng ta—không có mặt mũi]
Vu Chu nhắc lại nguyên câu lúc trước nó nói.
hệ thống yên lặng: [...] Rốt cục nó cũng hiểu ký chủ lúc trước nói ôm hận là có ý gì, đây không chỉ là ân oán, mà là nhớ tới tim cũng phải chảy máu đúng không?
Trở lại chuyện chính, Hệ thống ho nhẹ một tiếng: [Ký chủ, cậu muốn cái lục lạc này làm gì? Còn cái cả bẫy kia nữa?] Nó không tin ký chủ tốt tới mức bắt thỏ để nuôi.
Trừ phi có mục đích khác... Nếu không…Sao ký chủ lại làm chuyện vô ơn như vậy?
Vu Chu: [ Vài ngày nữa chẳng phải tiểu hệ thống mi sẽ biết à?]
hệ thống: [Tại sao phải mấy ngày? Bây giờ không nói được sao?]