Nam Chính Y Điên Rồi

Chương 11

Vô Dận kinh ngạc: “Xin sư đệ… chỉ giáo cho?”

Vu Chu nói tiếp: “Không biết sư huynh đã từng nghe qua câu này chưa, chữ viết trên giấy chỉ là vật chết, ví như binh pháp, dù một tướng sĩ có thể hiểu rõ toàn bộ, thế nhưng nếu không trải qua thực chiến thì vẫn như cũ chưa hoàn thiện. Sư huynh mấy năm qua chưa từng rời khỏi chùa Linh Ẩn, mặc dù cực kỳ tinh thông Phật lý và Phật pháp, rốt cuộc vẫn còn thiếu một bước, không cách nào cảm nhận được những điều được nhắc tới từ trong sách. Sư huynh nghĩ xem, Nhất Vi sư phụ có phải vì nguyên nhân này nên mới không chịu chấm giới sẹo cho huynh không?”

Vô Dân ngơ ngác một hồi lâu mới đáp: “Nhưng sư phụ… vẫn luôn không cho phép ta rời khỏi chùa Linh Ẩn.”

Vu Chu: “Sư phụ nói điều này bao lâu rồi? Có lẽ đã là chuyện rất lâu trước kia, hiện giờ sư phụ có nhắc lại nữa không? Có lẽ sư phụ đang đợi sư huynh tự mình mở miệng.”

Vô Dận: “Nhưng mà…”

Vu Chu ‘chân thành’ nói: “Sư huynh nếu không tin tả thì để ta giúp sư huynh đi hỏi, có được không?”

Vô Dân im lặng hồi lâu cũng không đáp, cuối cùng vẫn tin tưởng cậu, muốn tìm kiếm một đáp án.

Vu Chu dẫn Vô Dân quay lại chùa Linh Ẩn gặp Nhất Vi phương trượng lần nữa, có điều lần này Vô Dận là người đứng chờ bên ngoài, Vu Chu tự mình đi vào.

Nhất Vi phương trượng bình tĩnh nhìn Vu Chu, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ cậu, mở miệng hỏi: “Có việc gì sao?”

Vu Chu hạ mắt, chỉ nói những lời giống như ‘bất bình’ thay cho Vô Dận: “Nhất Vi sư phụ, ta muốn biết… tại sao tới tận bây giờ sư huynh cũng chưa từng được chấm một viên giới sẹo? Ta cảm thấy… sư huynh thật ra rất tài giỏi…”

Nhất Vi phương trượng không ngờ Vu Chu lại tới đây vì chuyện này, kinh ngạc một hồi mới hỏi ngược lại: “Vô Dận bảo ngươi tới?”

Vu Chu lắc đầu: “Không phải, là bản thân ta muốn tới.”

Nhất Vi phương trượng im lặng nhìn Vu Chu hồi lâu, lắc đầu nói: “Chuyện này… đừng nhắc lại nữa. Đợi thời cơ vừa tới, lão nạp tất nhiên sẽ tự mình vì y chấm giới sẹo.”

Vu Chu lại không nhân nhượng: “Có phải bởi vì sư huynh rèn luyện không đủ, nên sư phụ mới không chịu công nhận hay không? Cảm thấy y ở mãi trên núi, chưa từng tiếp xúc hồng trần, thế nên nếu vì sư huynh chấm giới sẹo, về sau sư huynh bị hồng trần mê hoặc sẽ cảm thấy hối hận? Nếu đã vậy thì chi bằng nhân lúc hai tháng còn dư này, để đệ tử dẫn theo sư huynh xuống núi trải nghiệm một phen, chúng ta có thể giả làm bá tánh bình thường, đi dạo khắp nơi, nếu sư huynh thật sự có trái tim kiên định, tới lúc đó cũng quyết định cũng không muộn.”

Nhất Vi phương trượng nhíu mày: “Chuyện này đừng nhắc lại nữa.”

Vu Chu há miệng muốn nói thêm gì đó, đợi Nhất Vi phương trượng nhìn tới, cậu lại cố ý dùng sự khó hiểu và nghi ngờ đáp lại ông, cuối cùng nhỏ giọng đáp lời, không tình nguyện rời đi.

Đợi Vu Chu rời khỏi phòng Nhất Vi phương trượng, hệ thống vừa biến mất lúc nãy đã xuất hiện lại: “Cái này không phù hợp phong cách của ký chủ, sao cậu không tiếp tục khuyên nhủ nữa đi?”

Vu Chu: “…” Khuyên thêm gì nữa? Nói rằng ta biết y là hoàng tử, có người muốn gϊếŧ y, cho nên nhanh chóng trốn đi hả?

Hệ thống: “Vậy cậu muốn bỏ cuộc như thế sao?”

Vu Chu: “…” Sao được? Hệ thống biết có người muốn gϊếŧ Vô Dận là vì trong sách viết như thế, có điều khi đối phương hành động, Nhất vi phương trượng còn vẫn thành công đưa được một hoàng tử ra ngoài, chắc chắn trong cung có người tiếp ứng, Nhất vi phương trượng trước sau gì cũng biết chuyện này, đợi ông biết được sẽ nôn nóng không thôi, tới lúc đó tôi lại đề nghị, ông chắc chắn sẽ phải đồng ý. Tới lúc đó, Vô Dận hòa thượng lẫn vào hồng trần, tôi cũng không tin là không tìm được phương pháp làm y quên đi việc xuất gia.

Hệ thống: “…”

Nó đột nhiên phát hiện ra, lúc nãy nó bỏ chạy đúng là lựa chọn chính xác, ký chủ của nó thật đáng sợ.