Vu Chu: “…” Vai ác là ai? Cậu có khả năng ra nhiệm vụ thì có khả năng nói ra đi.
Hệ thống có lẽ là sợ Vu Chu mắng chửi, lần này nói xong liền vội vàng rời đi.
Vu Chu cảm giác trong ngực đột nhiên căng đầy, có thứ gì đó xuất hiện trong vạt áo cậu.
Vô Dận lúc này thật sự cảm thấy rất khó chịu, vị sư phụ mà y kính trọng nhất lại chậm chạp không công nhận mình, lúc đầu y vẫn còn hơi thất vọng, hiện tại lại thật sự chết lặng, có điều mỗi lần nghĩ tới vẫn khiến lòng y u rũ vô cùng. Y suy nghĩ miên man, không rõ tại sao sư phụ lại làm như thế?
Có điều sau khi đi một đoạn, y mới nhận ra tiểu sư đệ đã biến mất.
Vô Dận lấy lại tinh thần, tìm một vòng mới phát hiện tiểu sư đệ ngoan ngoãn nghe lời của mình đang mờ mịt đứng cách đó không xa, bộ dáng như đang ngẩn người.
Vô Dận đi lại gần, hỏi: “Tiểu sư đệ làm sao thế?”
Vu Chu giữ nguyên bàn tay đặt trước ngực, im lặng nâng lên một tay khác để che giấu: “Sư huynh, ta đang nghĩ tới một việc.”
Vô Dận hơi bất ngờ: “Hửm?”
Y nhìn bộ dáng ngây thơ vô tội của tiểu sư đệ, trong lòng đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tiểu sư đệ của y đang gặp khó khăn, y liền cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu: “Có gì không hiểu cứ hỏi sư huynh.”
Trong đầu Vu Chu nhanh chóng hiện lên phó bản nhiệm vụ mà hệ thống công bố, lúc nãy y không hề nói tiếng nào, bây giờ đột nhiên quay lại có lẽ vì đã tới đúng địa điểm hoặc thời gian xảy ra nội dung cốt truyện.
Là vai ác và đang đuổi gϊếŧ cậu chắc chắn không phải là kẻ thù của cậu, rốt cuộc Lục thừa tướng không hề muốn mạng sống của cậu, mà chỉ muốn cậu giúp ông ta bước thêm một bước, thế nên kẻ được xưng là vai ác này chắc chắn đang nhằm vào Vô Dận hòa thượng.
Thân phận thật sự của Vô Dận là hoàng tử, vậy vai ác này hẳn là người trong hoàng cung hoặc… chính là lý do khiến một hoàng tử như Vô Dận phải trở thành hòa thượng của chùa Linh Ẩn.
Người đuổi gϊếŧ y chắc chắn không phải Ấp đế, dù sao Vô Dận cũng là nhi tử của ông ta, nhìn bộ dáng đi chung với Phùng phi, ông ta có lẽ không biết gì cả; hơn nữa đường đường là Ấp đế muốn gϊếŧ chết một người cũng không cần dùng hai chữ ‘đuổi gϊếŧ’, vậy thì… chỉ còn lại thế lực của kẻ biến Vô Dận thành bộ dáng này chắc hẳn đã biết được sự tồn tại của Vô Dận?
Âm thanh trong đầu vang lên nhỏ bé rồi nhanh chóng chìm vào im lặng, khóe môi Vu Chu khẽ cong: Có vẻ như cậu đã đoán được tám chín phần mười? Nếu vậy thì cậu biết phải làm những gì rồi.
Sự do dự và giãy giụa trước đó của Nhất Vi phương trượng có lẽ cũng đang phân vân không biết có nên thật sự làm Vô Dận quy y cửa Phật hay không, nếu ông thật sự làm thế thì có lẽ Vô Dận không còn khả năng bị thuyết phục nữa, lập tức bước chân vào Phật môn, không còn cơ hội quay đầu.
Nếu Nhất Vi phương trượng qua nhiều năm tới vậy cũng không thể quyết định được, có vẻ như chuyện năm đó… không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Ông đang sợ hãi, sợ một khi Vô Dận biết được sẽ không thể quay đầu, cho nên mới do dự, không biết nên để y bước qua cửa Phật, hoàn toàn cắt đứt trần duyên, hay là nói hết sự thật, để y rời đi?
“Tiểu sư đệ?” Vô Dận nhìn Vu Chu mỉm cười với mình, bộ dáng của cậu rất mềm mại, làm trái tim y cũng mềm nhũn theo, giơ tay xoa đầu cậu, nếu một ngày sư phụ không chịu công nhận y, vậy thì y sẽ tiếp tục chờ đợi, chỉ cần tiểu sư đệ luôn bên cạnh y là được rồi.
Vu Chu suy nghĩ cẩn thận xong, khóe môi khẽ cong lên: “Sư huynh, lúc nãy Nhất Vi sư phụ có nhắc tới việc mấy vị sư phụ kia tinh tiến tu vi, cho nên sắp chuẩn bị chấm thêm một giới sẹo cho bọn họ. Nhưng sư huynh cũng rất cố gắng, tại sao ngay cả một giới sẹo cũng không có? Ta nãy giờ vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện này, cho nên ta mới nghĩ ngợi thật lâu, cảm thấy nguyên nhân của nó không phải là vì sư huynh đã nghiên cứu Phật pháp bao nhiêu, mà là sư huynh đã trải qua nhiều ít?”