Mấy ngày qua, Vu Chu sống rất tự nhiên tự tại, cậu cuối cùng cũng gặp lại được Nhất Vi phương trượng lần nữa, Vô Dận đã đồng ý với cậu là về sau sẽ cho cậu đi theo bên cạnh, bản thân y cũng giữ đúng lời hứa.
Lúc y đi gặp Nhất Vi phương trượng cũng dẫn cậu theo, Nhất Vi phương trượng nhìn thấy Vu Chu cũng không nói gì thêm nữa, Vu Chu đứng im ở đó giống như một cây trúc xanh mát, tuy nhìn yên tĩnh, lỗ tai lại đang chăm chú nghe hai người nói chuyện.
Nội dung thật ra rất đơn giản, chùa Linh Ẩn lại có vài vị sư phụ tăng tiến Phật pháp, có thể tăng thêm một vết sẹo chấm.
Nhất Vi phương trượng có lẽ cũng biết được sự khó hiểu dấu dưới đáy lòng Vô Dận, thay vì để người khác nói, không bằng ông tự mình nói cho Vô Dận biết.
Vô Dận nghe xong, một hồi lâu cũng không mở miệng, cuối cùng cũng chỉ im lặng hạ mắt, chắp hai tay trước ngực: “Đồ nhi… đã biết.”
Nhất Vi phương trượng thấy y rũ đầu, trong lòng thầm thở dài một hơi: “Trở về đi.”
Lúc Vô Dận rũ mắt đi ngang qua Vu Chu, cậu liền đi theo y, có điều trước khi đi, cậu vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đôi mắt chứa đựng sự do dự và giãy giụa của Nhất Vi phương trượng.
Một ánh sáng lóe lên trong mắt Vu Chu, vội nâng bước đi theo Vô Dận.
Vô Dận hòa thượng bình thường tuy ít nói, thế nhưng không khí xung quanh luôn hiền hòa, hiện tại trên đường trở về, y không nói lời nào, toàn thân như đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Vu Chu thấy bóng dáng cô đơn của Vô Dận, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc dưới đáy lòng y, có lẽ y đang nghĩ rằng: Mấy người trong miệng sư phụ thậm chí có người còn là sư đệ của y, bọn họ đã có thể chấm giới sẹo, ngoại trừ y. Y đã ở chùa Linh Ẩn gần hai mươi năm, so với đám sư huynh đệ khác đều được công nhận mạnh hơn nhiều, thế nhưng… Có phải do y vẫn chưa tốt ở điểm nào hay không? Hay là do y không thuộc về nơi này? Thế nhưng lòng y luôn hướng Phật, không hề gây ra sai lầm nào, tại sao… sư phụ luôn không công nhận y?
Vu Chu rũ mắt, trong đầu hiện lên sự do dự và khó xử trong mắt Nhất Vi phương trượng, không biết tại sao, trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ to gan: “…” Hệ thống, thân phận thật sự của Vô Dận hòa thượng là hoàng tử, chẳng lẽ Nhất Vi phương trượng đang có ý định đưa y quay về sao? Nếu không thì tại sao ông ta cứ chậm chạp không chịu chấm giới sẹo cho Vô Dận chứ?
Mặc dù nhiệm vụ của Vu Chu là phải thuyết phục Vô Dận hoàn tục, thế nhưng tuệ căn của Vô Dận rất tốt, bản thân cũng thành kính vô cùng.
Nếu thế mà còn không được công nhận thì thật không thể nào nói nổi.
Trừ khi…
Hai mắt Vu Chu nheo lại: “…” Hoặc là, năm đó Nhất Vi phương trượng căn bản không hề tiến hành nghi lễ quy y cửa Phật cho Vô Dận, từ đầu tới cuối y vẫn luôn là đệ tử tục gia? Giống với tình huống của tôi lúc này? Không phải thật sự là hòa thượng?
Hệ thống từ nãy tới giờ đều cố nghẹn không nói chuyện, lúc này, một âm thanh ‘đinh’ vang lên, giọng nói của hệ thống truyền tới: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ chính.”
Vu Chu: “…” Một nửa là sao? Một là hoàn thành, hai là không hoàn thành… tại sao lại là một nửa?
Hệ thống: “Ký chủ đoán đúng rồi, nam chính là đệ tử tục gia, vẫn chưa hoàn toàn quy y cửa Phật, đây cũng là lý do nhiệm của cậu hoàn thành một nửa, hơn nữa nam chính không hề hay biết, lòng y chỉ hướng về Phật pháp, nếu không thể thật sự thuyết phục được y thì nam chính vẫn sẽ bước vào cửa Phật, đây là một nửa của nhiệm vụ.”
Vu Chu: “…” Lăn lộn nửa ngày, hóa ra là vẫn như cũ không hề có tiến triển, vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ.
Hệ thống: “…Chúc mừng ký chủ mở ra phó bản của nhiệm vụ 1: Né tránh vai ác đuổi gϊếŧ, đạt được một vật phẩm khen thưởng, một lọ linh thủy.”