Mấy ngày kế tiếp, Vu Chu bất động thanh sắc đem những thứ khác có thể có sức hấp dẫn đối với hòa thượng đều đặt ở chỗ tối thăm dò, kết quả, vô ích.
Hòa thượng Vô Dận này dường như hoàn toàn không có hứng thú với những thứ này.
Ngoại trừ nấu thuốc cho Vu Chu cùng với dùng bữa ăn cần thiết ra, thời gian còn lại của y đều đang ngồi thiền, không chút nhúc nhích, có đôi khi ngồi một chỗ đến hai ba canh giờ.
Vu Chu ngẫu nhiên mở cửa sổ phóng gió, thoáng nhìn Vô Dận đắm chìm dưới ánh mặt trời, bộ dáng đối phương thành kính chân thành, làm cho cậu cảm thấy khó khăn. Không hỉ không nộ, không tham không oán, giống như thất tình lục dục* người thường thiếu nợ Vô Dận, cũng không bằng ngồi thiền một lòng hướng Phật quan trọng hơn.
*: hỷ - nộ - ai - lạc - ái - ố - dục. (vui - tức - buồn - vui(?) - yêu - ghét - du͙© vọиɠ)
Vu Chu vuốt cằm nhìn chằm chằm thân ảnh Vô Dận, hệ thống ngồi không yên, trong đầu "Đinh" vang lên: "Ký chủ, thủy đậu của cậu chỉ còn lại ba ngày chữa trị nữa sẽ khỏi hẳn, trước đó, cậu đã tìm được nhược điểm của nam chính chưa?"
Vu Châu lắc đầu: "..." Chưa.
Vô Dận người này dầu muối đều không ăn, phảng phất cái gì cũng không thể làm cho biểu tình của y có hơn nửa điểm khác thường, chỉ trừ lần đầu gặp mặt cậu lấy vết sẹo trên người y nói chuyện. Đối phương lúc ấy đại khái khó có được kinh ngạc mới lộ ra chút biểu tình, nhưng trong nháy mắt lại biến mất vô tung vô ảnh.
Hệ thống: "Nếu không ký chủ cậu ép nam chính hoàn tục đi."
Vu Châu nhướng mày: "..." Ép? Ép buộc thế nào?
Hệ thống: "Buộc hắn phá giới."
Vu Châu: "..." Tiểu hệ thống, cậu xác định cậu đang nghiêm túc?
Hệ thống đại khái cũng cảm thấy mình quá mức gấp gáp, trầm mặc một lúc mới nói: "Ký chủ, thời gian còn lại của cậu không nhiều lắm, đây là phương pháp nhanh nhất, ép hắn phá giới, cũng là dễ dàng hơn nhiều, sát sinh, uống rượu, ăn thịt, tham cốc thiếu(?)... Bất kỳ cái nào cũng được."
Về phần hệ thống nói sát sinh, tất nhiên không phải là gϊếŧ người, nếu như con mồi chết, chỉ cần dính máu, cũng đã coi như là phá giới, đến lúc đó tất nhiên không thể lưu lại ở Linh Ẩn tự được.
Khuôn mặt Vu Chu lại trầm ngưng xuống: "..." Tiểu hệ thống, cậu biết có một câu nói dục tốc bất đạt không*?
*: gốc là "nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng" chắc cũng na ná với "dục tốc bất đạt" của bên mình nên tớ để là "dục tốc bất đạt".
Hệ thống: "Ý của ký chủ là gì?"
Vu Chu: "..."Ý của cậu tôi hiểu, ép nam chính hoàn tục cùng nghĩ biện pháp khuyên nam chính hoàn tục, kết quả đều giống nhau, nam chủ hoàn tục.
Nhưng tính chất của hai loại này lại không giống nhau, thứ hai, sở dĩ khuyên, hắn đáp ứng chính là chính hắn cam tâm tình nguyện; hắn không đáp ứng, vậy chỉ có thể tiếp tục.
Nhưng trước đấy, chữ ép này đại biểu cho Vô Dận cũng không phải cam tâm tình nguyện, đến lúc đó trong lòng hắn sinh ra oán giận, cậu cảm thấy sau khi nhiệm vụ chủ tuyến 1 hoàn thành, hắn sẽ nghe cậu nói làm hoàng đế không? Một hòa thượng không cam lòng bị ép hoàn tục, nói là nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành dễ dàng, nhưng có thể càng về sau càng khó.
Hệ thống trợn tròn mắt: "..." Hệ thống một lúc lâu mới nói: "Vậy ký chủ định làm thế nào? Nếu cậu đã muốn hắn can tâm tình nguyện, tại sao ngay từ đầu cậu không sử dụng bàn tay vàng đi?"
Vu Chu bất đắc dĩ: "..." Nếu như đối với người khác mà nói cái gọi là bàn tay vàng này là bàn tay vàng, thì đối với một hòa thượng thanh tâm quả dục chưa bao giờ hiểu tình cảm nam nữ, đây là cái chân gà.
Hệ thống: "Làm sao có thể như thế được?"
Khóe miệng Vu Chu nhếch lên: "..." Không tin?
Hệ thống tất nhiên không tin.
Vu Châu không biết vì sao tâm tình đặc biệt tốt: "..." Nếu không thì chúng ta đánh cược đi?
Hệ thống không hiểu sao lại có loại cảm giác trước mặt là một cái bẫy, trầm mặc hồi lâu, nhưng mà muốn biết tại sao một bàn tay vàng tốt như vậy sao lại biến thành chân gà? "Đánh cược cái gì?"
Vu Chu nói, "Nếu là tôi thắng, cậu nói cho tôi biết thân thế nam chính; nếu cậu thắng, là điều đáng mừng đúng không?
Hệ thống: "..." Hệ thống bị nghẹn một lúc lâu, mới một thanh âm máy móc lạnh lùng nói: "Ký chủ có phải thật sự coi tôi ngu ngốc đúng không? Cuối cùng bổn hệ thống thắng không được gì, cậu giành chiến thắng lại có thể biết những gì cậu muốn biết, điều này là không công bằng."
Vu Chu nói lớn một tiếng: "..." Tiểu hệ thống thật thông minh, vậy cậu muốn thế nào? Đừng nói với tôi về lại làm nhiệm vụ cưỡng chế một lần nữa, lập lại không có gì vui cả.
Hệ thống trầm mặc thật lâu mới nói: "Nếu ký chủ thắng, bổn hệ thống chỉ nói cho cậu biết hai chữ về nam chính."
Hệ thống mơ hồ cảm giác được ký chủ đã đoán được cái gì, bất quá là muốn xác định mà thôi.
Con ngươi Vu Chu co rụt lại: "..." Hai chữ thì hai chữ, thành giao.
Đêm đó sau khi dùng xong bữa, cần bôi thuốc lần nữa, thủy đậu trên người Vu Chu đã khỏi hơn phân nửa, giống như hệ thống nói, chỉ cần bôi thêm ba ngày thuốc, là có thể khỏi hẳn.
Vu Chu hôm nay làm bữa tối, cố ý đυ.ng vào lưng, lưu lại một vết máu, đến lúc tự mình bôi thuốc, cậu nắm lấy thời gian, khoác ngoại bào gõ cửa.
Bên ngoài Vô Dận đang ngồi thiền ở cửa, nghe vậy đứng dậy, đối mặt với cửa hai tay chắp lại: "A Di Đà Phật, tiểu thí chủ có việc gì không?"
Vu Châu nói, "Hôm nay không cẩn thận đυ.ng vào lưng, vừa mới bôi lên vết thuỷ đậu, mới phát hiện có chút đau, hình như bị chảy máu rồi, nhưng ta không chạm vào được, có thể làm phiền tiểu sư phụ bôi giúp ta được không?"
Vô Dận mấy ngày nay ở chung với Vu Chu, đối phương tiến lùi có mức, nho nhã lễ độ, làm cho trong lòng y sinh ra hảo cảm, nghe vậy, cũng không nghĩ nhiều, đối phương nếu không phải thật đau đớn khó nhịn, sợ đây không lần đầu tiên mở miệng: "Vậy bần tăng làm phiền." Dứt lời, mở cửa phòng đi vào.
Vu Chu cũng không nói nhiều, xoay người, đi tới trước bàn, cởϊ áσ bào đang khoác ra, lộ ra nửa người trên gầy yếu trắng nõn, đưa lưng về phía Vô Dận, đôi mắt phượng lại lơ đãng rơi vào một chậu nước sạch bày trên bàn trước mặt, bên trong rõ ràng phản chiếu ra mu bàn tay của hoà thượng Vô Dận khiến cậu sửng sốt.
Vu Chu giống như không nhận ra: "Vô Dận sư phụ, có bị thương không?"
Vô Dận gật đầu: "Lưng tiểu thí chủ bị đυ.ng phải, chỗ vốn kết vảy lại bị bung ra, chảy máu, cần phải xử lý cẩn thận." Dứt lời, liền cầm khăn ướt cẩn thận bắt đầu xử trí vết thương.
Vu Chu cũng không nói thêm gì, chỉ là đêm nay cậu vẫn chưa bôi huân hương áp chế mùi hương kia nữa, cho nên cuộc đánh cược cùng hệ thống, rất nhanh sẽ có kết quả.
Hệ thống không nhìn thấy, chỉ có thể từ trong đầu Vu Chu nhìn được ý nghĩ của cậu, cho nên, hệ thống rõ ràng từ Vu Chu nhìn vào nước được phản chiếu ra bóng dáng mới biết, Vô Dận bên cạnh đang thay Vu Chu xử lý vết thương trên lưng.
Vừa mới bắt đầu còn đỡ, sau đó một khuôn mặt như ngọc nhiễm một tầng hồng mỏng, theo đó tiếp tục mở rộng, có mồ hôi nhỏ từ trên cổ y chảy xuống, thậm chí ngay cả tăng bào trên người cũng ướt đẫm, nhưng duy nhất không thay đổi, chính là biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ gợn sóng nào, cùng với, đôi mắt phượng thanh kiệt trong suốt kia, bên trong chuyên chú nghiêm túc, trừ ra, một chút kiều diễm cũng không có.
Hệ thống thấy được thứ gì đó từ trong đầu Vu Chu, càng chụp càng kinh ngạc: "Nam chính vì sao... Sao nó lại như thế này? "
Vu Chu đã sớm biết được kết quả này: "..." Hơn mười ngày nay, tôi ngẫu nhiên sẽ hỏi hắn vài câu, các hoà thượng thì Vô Dận nói rất cẩn trọng, còn đối với sư phụ hắn, hắn nói tương đối nhiều.
Vô Dận từ nhỏ đã được sư phụ hắn mang về Linh Ẩn tự, nhưng các sư huynh đệ khác đều bị vết sẹo, có thể ở lại tiền viện tu tập Phật pháp cao thâm hơn, nhưng hắn lại chỉ có thể ở lại phía sau núi này. Hậu sơn này chỉ có một mình hắn, ngoại trừ tụng kinh chỉ có tụng kinh, cái hệ thống các người gọi là bàn tay vàng, đối với những người biết được chuyện giữa nam nữ nam nam mà nói, người ta có thể dựa vào liên tưởng sinh ra tìиɧ ɖu͙©, nhưng đối với Vô Dận mà nói...
Trong đầu hắn ngoại trừ Phật pháp chính là sư phụ hắn, đối với những chuyện kia giống như một tờ giấy trắng, bản thân hắn cũng không biết, làm sao có thể cảm giác được cái khác? Cho dù thân thể có gì khác thường, đối với hắn, cũng chỉ là thân thể không thoải mái, hoặc là ông trời đang mở một cuộc khảo nghiệm đối với hắn mà thôi.
Hệ thống: "..."
Vô Dận rất nhanh xử trí vết thương thỏa đáng, khuôn mặt như ngọc của y ửng đỏ như máu, cả người càng lúc càng tuấn dật, nhưng đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng kia cùng đó hình thành sự đối lập rõ ràng, động tác vẫn như cũ có trật tự: "A Di Đà Phật, vết thương của tiểu thí chủ đã xử lý thỏa đáng. Bần tăng tiếp tục đi thiền." Sau khi nhận được lời đồng ý, Vô Dận xoay người, ngược lại cảm thấy kỳ quái, đêm nay ngược lại đặc biệt oi bức, chẳng lẽ sắp có mưa?
Vu Chu chậm rãi mặc y bào, xoay người, sau khi nhìn Vô Dận đóng cửa lại, tiếp tục đưa lưng về phía cậu thiền định, rất nhanh khôi phục bình thường.
Hệ thống: "..."
Vu Chu một tay nâng mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên: "..." Cậu thua.
Hệ thống đau đầu: "Vì vậy, bây giờ phải làm thế nào?" Mềm không được cứng cũng không xong, muốn nam chính sớm ngày hoàn tục, con đường phía trước còn rất gian nan.
Vu Chu cũng không vội vàng: "..." Đã đến lúc thực hiện ước hẹn đánh cược, thân phận thật sự của nam chính là gì?
Hệ thống ngược lại cũng thống khoái: "Hoàng tử."
Vu Chu dù đoán được, nghe vậy con ngươi vẫn co rụt lại: "..." Một hoàng tử tốt như vậy, rốt cuộc vì cái gì mà trở nên lưu lạc như thế này?
Hệ thống không trả lời, nói là hai chữ đó chính là hai chữ.
Vu Chu ngược lại cũng không nghĩ tới hệ thống sẽ trả lời, đổi lại một đề tài khác: "..." Tiểu hệ thống cậu đối với cái bàn tay vàng vô dụng này muốn thế nào?
Hệ thống: "... Cậu muốn gì?"
Đáy mắt Vu Chu có ánh sáng: "..." Rất đơn giản, đổi một cái khác là tốt rồi không phải sao?
Hệ thống: "... Ồ? Ký chủ muốn đổi sang cái gì?"
Vu Châu: "..." Bàn tay vàng tôi nói gì đối phương cũng nghe theo và tuyệt đối chấp hành được không?
Hệ thống nghẹn không nhẹ, hồi lâu mới sâu kín nói: "Ký chủ này, cậu không chỉ lớn lên xinh đẹp, cậu còn... tưởng tượng rất đẹp." Đã đưa ra, cũng không trả lại.
Ba ngày chớp mắt trôi qua, thủy đậu trên người Vu Chu đều đã khỏi, chỉ lưu lại chút vết sẹo nhỏ, bởi vì thủy đậu này vốn là giả, thể chất của cậu lại đặc thù, bây giờ chỉ cần thời gian, da thịt nhất định rất nhanh sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Hệ thống: "Ký chủ, sợ là ngày mai nam chính sẽ đuổi cậu đi, cậu có kế sách đối phó chưa? Sau khi rời đi, muốn tiến vào lần nữa, sợ là cực kỳ khó khăn."
Vu Châu: "..." Tôi biết.
Hệ thống: "Nam chủ lục căn thanh tịnh, loại phương thức nào cũng không được, cũng không có nhược điểm, cậu lại sắp phải rời đi, nhiệm vụ này sợ là không xong rồi."
Vu Châu: "..." Ai nói vậy?
Hệ thống: "??? Cậu tìm thấy nhược điểm của nam chính à? "
Vu Châu: "..." Có đâu, tôi chỉ tìm được phương pháp lưu lại thôi.
Hệ thống: "Cậu đừng nói với bổn hệ thống là cậu lại muốn làm thêm mấy vết sẹo? Nam chính tin một lần, sẽ không tin lần thứ hai đâu."
Vu Châu híp mắt: "..." Vậy cậu nghĩ sai rồi.
Hệ thống: "Cậu muốn làm gì?"
Vu Chu đứng lên, đáy mắt phượng sáng ngời kinh người: "......" Cũng không có gì, thủy đậu của tôi tốt rồi, sợ là rất nhanh tin tức sẽ truyền đến tai Lục thừa tướng, tâm tư của đối phương nghĩ cái là biết sẽ quay trở lại. Cho nên, vì giải quyết vấn đề này cùng với có thể tiếp tục quang minh chính đại ở lại bên cạnh nam chính, Phật nói, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, hy sinh cái tôi thành toàn một tập thể, tôi quyết định...
Hệ thống: "Tại, tại sao bổn hệ thống có một linh cảm không ổn?"
Tầm mắt Vu Chu xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hòa thượng Vô Dận trên bậc thang đá cách đó không xa cùng với lão hòa thượng bên cạnh y, khóe miệng cong cong, chậm rãi nói: "Đã đến lúc quy y cửa Phật rồi"
Hệ thống: "......"