Cô và anh yêu nhau từ hồi còn đi học.
Sau khi tốt nghiệp, cô bỗng dưng nói với anh, cô muốn kết hôn.
Tuy nhiên, tình hình kinh tế lúc đó của họ không cho phép, vì vậy, anh quyết định ra nước ngoài làm ăn.
Lúc nghe anh nói tới vấn đề này, mặt cô trắng bệch, cả người run lên.
Cô nói, anh hãy ở lại với cô. Nhưng, lúc đó anh đã tưởng tượng ra quá nhiều tương lai tốt đẹp giữa cô và anh, điều đó càng thôi thúc anh ra nước ngoài.
Cô càng ngày càng tuyệt vọng, cố níu anh ở lại.
Anh nói cô rằng, hãy nghĩ tới tương lai, đừng ích kỉ.
Từ đó, cô không nói gì về vấn đề này nữa, chỉ âm thầm khóc.
Ngày anh đi, anh chỉ để lại một lời nhắn
5 năm sau,
anh sẽ quay về cưới em. "
Sau khi anh đi 2 năm, cô đột nhiên mất liên lạc trong thời gian dài.
Anh ở bên kia bất giác lo sợ, nhanh chóng đặt 1 vé máy bay về nước.
Tới nhà cô, căn nhà trống không, bụi bặm bám đầy, đủ để hiểu đã lâu, không có người sống ở đây.
Anh vội vã lên xe chạy tới nhà bố mẹ cô.
Cuối cùng, anh vẫn không gặp được cô.
Họ nói, cô đã qua đời nửa năm trước vì căn bệnh nan y.
Sau đó, họ vào phòng, lấy ra một lá thư rồi đưa anh.
Đọc xong những dòng chữ cô nhắn gửi, anh bất giác khuỵu chân xuống đất.
Hai dòng lệ không kìm được mà tuôn ra.
Thật không ngờ, năm ấy cô níu giữ anh, không phải vì cô ích kỉ.
Cô chỉ đơn giản mong anh ở bên cô trong những năm tháng cuối đời và nguyện vọng duy nhất của cô... là kết hôn với anh
-Hết-