Cô thích một học trưởng lớp bên cạnh. Rất muốn tỏ tình cho anh ta biết, nhưng nhìn lại gia cảnh hai người cô lại ngậm ngùi nuốt lại. Cô luôn ý thức được rằng ngôn tình không bao giờ xảy ra ở ngoài đời thực. Vì thích anh ta nên cô muốn biết từ sở thích đến weibo, wechat. Nên đành hỏi người bạn của anh ta. Nhưng bọn công tử nhà giàu đâu làm không công. Anh ta bắt cô mỗi sáng phải làm một hộp cơm cho anh ta. Hôm nay khi đưa hộp cơm thấy anh ta cười bí hiểm, cô thuận miệng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Anh thấy tại sao em không tỏ tình với nó
- Thôi, anh ấy có thể nói là đào hoa. Loại như em anh ấy...
- Anh có cách đấy, muốn anh giúp không? Anh ta nháy mắt
- Giúp ra sao?
Anh ta ngoắc tay ý bảo cô cúi xuống. Miêng anh ta gần kề ta cô nhưng chưa kịp nói thì
- Dương An Hiên, mày cách xa cô ấy ra cho tao!! Một giọng nói vang lên khiến cho cô giật mình giật lùi vài bước
- Ồ, người bạn thân, ghen rồi sao. Tao chưa làm gì cô ấy mà
Không thèm để ý đến lời nói của thằng bạn. Anh đi đến kéo cô đi vừa đi vừa nói:
- Em có thể hỏi thẳng anh từ sở thích đến tính cách. Còn nữa em làm cơm cho nó biết nó khoe trước mặt anh thế nào không?
Dừng lại anh hết lên với cô:
- Còn nữa tại sao em nói anh đào hoa chứ. Đến nụ hôn đầu anh còn chưa mất. Em quy ra tội rất nhiều. Đợi sau khi kết hôn em xem anh thế nào chừng phạt em
Nói rồi lại kéo cô đi tiếp, vừa đi còn vừa lầm bầm gì đó. Nhưng giờ phút nàu cô chẳng nghe lọt tai một từ nào.
-Hết-
Cre: Tiểu Vy