“A Nguyên ——” Tô Trạch xém chút nữa đã hồn bay phách lạc, hắn đứng cách xa, cũng nhìn thấy em trai vừa phạm vào điều tối kỵ khi bắn súng.
Bất kỳ lúc nào, họng súng đều không được chĩa vào người.
Em trai chẳng những nhắm vào người, còn nhắm vào chính mình!!
Huấn luyện viên có chút không hiểu lắm, ở góc độ của hắn vừa rồi không thấy rõ động tác của Tô Nguyên, mãi cho đến lúc giám đốc Dương giám chạy lại.
“Tô tiên sinh, sao cậu lại chĩa họng súng vào chính mình như thế chứ? Nếu không phải vị tiên sinh này phản ứng nhanh, cậu có lẽ đã……”
Giám đốc Dương đỏ bừng mắt, cô thực sự rất thích vị tiểu mỹ nhân này, lúc quan sát camera gần như sợ muốn xỉu.
Giờ phút này sắc mặt cô trắng bệch, đến đứng cũng không vững.
Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên, tay nắm chặt lấy khẩu súng kia, miệng súng chậm rãi nhắm xuống mặt đất.
“Không có việc gì đâu Tô Nguyên, đừng sợ, không có việc gì không có việc gì ——”
“Đưa súng cho tôi.” Tạ Bân nói xong bẻ tay Tô Nguyên ra một chút, mãi đến khi đóng lại chốt bảo hiểm xong, mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu do bị dọa sợ mà tuôn ra.
Tô Nguyên nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.
【 ai…… Thất bại rồi 】
Thẩm Thụy lần này nghe được rõ ràng.
Cái gì thất bại? Bắn súng thất bại sao?
Đã đến lúc nào rồi, còn muốn chơi.
Tô Nguyên chớp đôi hàng mi, cực kì nhẹ nhàng lên tiếng, thậm chí âm cuối có thể nghe ra một tia xin lỗi.
“Tôi không sao hết, thực xin lỗi cô Dương, đều là tôi không tốt, không liên quan đến huấn luyện viên. Không chơi nữa đâu, tôi muốn đi xem thử sân bên ngoài.”
“Không được ——”
Ba người trăm miệng một lời mà cự tuyệt Tô Nguyên.
“Tô Nguyên, hôm nay không chơi nữa, lần sau chúng ta lại đến được không?” Thẩm Thụy cúi đầu, dịu dàng dỗ dành bên tai Tô Nguyên.
Hôm nay thật sự là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu tiên là có tình địch muốn cạy góc tường, sau lại có sự kiện cướp cò.
Tô Trạch cũng mặt mày tái nhợt, “Đúng vậy, A Nguyên, chúng ta về nhà trước thôi.”
Tô Nguyên thấy tất cả mọi người không tán đồng, chỉ có thể dẹp bỏ tâm tư này.
Sau khi Tô Trạch dẫn em trai rời đi, Thẩm Thụy vuốt vuốt ngón tay, thoát khỏi mớ suy nghĩ hoảng loạn, mí mắt hơi rũ xuống làm người khác không rõ tâm tư của anh.
“Giám đốc Dương, về sau nếu Tô Nguyên lại đến, trừ phi có tôi đi cùng, nếu không câu lạc bộ không thể cho cậu ấy vào.”
“Vâng, Thẩm thiếu, tôi đi thông báo xuống cấp dưới ngay.”
Giám đốc Dương nghe theo Thẩm Thụy, một trong những cổ đông lớn của câu lạc bộ, lời ông chủ nói đương nhiên là phải làm theo rồi.
Huống chi hôm nay xảy ra chuyện như thế, lần sau cô cũng không dám tự mình tiếp đãi Tô Nguyên.
Cô cùng huấn luyện viên nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người như trút được gánh nặng.
Tạ Bân không nghĩ tới đề nghị của hắn sẽ tạo thành rắc rối như vậy, cho nên cũng đồng ý với cách làm của Thẩm Thụy, liếc mắt nhìn anh rồi liền rời đi.
Hiện tại quan trọng nhất chính là ai có thể có được Tô Nguyên trước, chứ không phải đứng ở đây tranh chấp vô vị với tình địch.
Chuyện kí hợp đồng gấp gáp hơn.