Chương 22: Bắt đầu làm lễ
Theo nụ cười của Thẩm Thụy, ánh nắng dường vỡ tan ra, lạc vào mắt anh.
Hô hấp của Tô Nguyên ngưng lại.
Cậu không hề hay biết mà bị Thẩm Thụy kéo vào cửa lớn chùa Thiên Chiếu, đầu óc trống rỗng.
Hôm nay chùa Thiên Chiếu mở rộng cửa chùa, nghênh đón khách hành hương bốn phương.
Tuy rằng không có thông báo rộng rãi việc xây tượng vàng, nhưng việc đó đã truyền khắp giới Phật tử nghiêm túc, hôm nay khách hành hương thật nhiều.
Pháp Ninh mời hiệp hội Phật giáo cùng các vị phương trượng của chùa lớn, cùng đến xem lễ, đồng thời cũng là vì Tô Nguyên cầu phúc.
Sáng sớm các tín đồ đã tới dâng hương lễ Phật, lại thấy hôm nay ngôi chùa không như mọi khi.
Bảo Điện Đại Hùng bị vây quanh, ở tiền điện cảnh sát cùng võ tăng cùng bảo vệ một cái đại cái to.
Có tín đồ thấy khó hiểu, liền hỏi thăm người bên dưới.
“Đây là muốn làm gì thế, hôm nay không cho dâng hương sao? Tôi còn cố ý dậy thật sớm.”
“Haizzz, vậy cô cũng mất công đến rồi. Chắc là cô không biết, mấy hôm trước có người nguyện, phải xây tượng vàng cho Phật Tổ, hôm nay chính là làm lễ cầu phúc trước khi khởi công.”
Bên cạnh lập tức truyền đến một tràng tiếng hít mạnh ——
“Hóa ra canh giữ chính là vàng bạc a! Khó trách còn trang bị súng.”
“Phật Tổ ở Bảo Điện Đại Hùng cao tới bảy tám mét, trả nguyện lớn như thế, là cầu cái gì vậy?”
“Tôi biết tôi biết, mấy hôm lúc người đó cầu nguyện tôi cũng ở đó, cầu cho người bên người sống lâu trăm tuổi.”
“Như vậy a, vậy khó trách, phỏng chừng là mệnh cách không tốt lắm, nên gấp gáp”
“Có vàng thật bạc trắng như vậy đập vào, mệnh cách không tốt thì thế nào, có người sủng như vậy đều muốn sửa cho mệnh cho, đời này không thể nào không tốt được”
“Thật muốn biết là người như nào, có thể làm người tốn số tiền lớn tới mức này để cầu bình an cho người đó”
“Hừm, cô nhìn cho kĩ đi, hôm nay bọn họ cũng tới, lớn lên ta nói, tiên nhân hạ phàm cũng chỉ đẹp đến như thế”
“Được được được, hôm nay tôi không đi đâu hết, nhất định phải thấy được vị tiên nhân kia”
……
Lần thứ hai Tô Nguyên đến chùa, hôm nay có nhiều người hơn so với lần trước rất nhiều, trên mặt mỗi người đều vui vẻ sảng khoái.
Thẩm Thụy: “Thời gian còn sớm, chúng ta đi chụp hình bồ câu trước, bức tường phía sau sô pha còn trống rất nhiều.”
Anh đã kêu Chung Lãng sắp xếp người trước, tóm được mấy con, hiện tại đang nhốt trong l*иg sắt.
Tô Nguyên mắt sáng rực lên, đã bắt đầu tưởng tượng xúc cảm sờ bồ câu, “Được thôi.”
Cậu đã sớm muốn sờ một phen, trên mặt có chút nóng lòng muốn thử.
Chung Lãng đem cơm rang mồi cho Thẩm Thụy, hướng anh gật gật đầu ý bảo đã chuẩn bị tốt.
Người nọ cũng là vệ sĩ Thẩm gia, mấy thế hệ trong nhà đều nuôi bồ câu, bắt bồ câu quả thực dễ như trở bàn tay, ngay cả lông bồ câu cũng không rụng.
“Thầm thì ——”
Tô Nguyên vừa đút ăn vừa thử thăm dò sờ nó.
Chỉ là bồ câu tuy rằng chân ngắn lại nhỏ, nhưng vẫn bay lên nhanh như cũ.
Lại không sờ được cọng lông nào.
Tô Nguyên thở dài.
Đột nhiên bên cạnh đưa qua một con bồ câu, còn đang hơi hơi vùng vẫy cánh.
Tô Nguyên kinh hỉ, “Cậu bắt được!”
Thẩm Thụy hơi cong khóe miệng, đem bồ câu giơ lên trong tầm tay Tô Nguyên, “Thử xem xúc cảm thế nào? Nếu là không đủ béo, tôi lại đi bắt một con tới.”
Cho đến khi cậu vừa lòng mới thôi.
Ánh mắt của anh chuyển động theo ngón tay Tô Nguyên ở trên người bồ câu, ngón tay trắng như ngọc rất là mềm nhẹ mà vuốt ve con bồ câu béo kia.
Nếu như cái tay này là đang sờ anh……
Ngừng!
Không thể lại nghĩ tiếp.
Thẩm Thụy siết chặt yết hầu, ném cho Chung Lãng một cái ánh mắt.
Chung Lãng hiểu ý, lập tức kêu nhϊếp ảnh gia lại đây chụp ảnh.
Vẫn là nhϊếp ảnh gia Lâm Tĩnh lần trước chụp lều trại sao trời, hai người cũng không phải lần đầu tiên hợp tác, nên chụp như thế nào trong lòng đều hiểu rõ.
Đặc tả bồ câu, chụp ảnh chung của Tô Nguyên cùng bồ câu, chụp ảnh chung hai người cùng bồ câu, trừ bỏ ảnh chụp, quay video cũng không ít.
Buổi tối còn phải giống lần trước, cắt nối biên tập một cái video ngắn cho kim chủ.
Tô Nguyên không có sờ lâu lắm, trong lúc đó còn đút con bồ câu béo có duyên này một nắm cơm rang.
Lòng bàn tay đều bị mổ đỏ một chút, nhưng vẫn là đáng giá.
“Xòe tay ra.” Thẩm Thụy vặn một chai nước khoáng, rửa sạch vụn cơm rang trên tay Tô Nguyên, lại đau lòng mà xoa xoa một mảng vệt đỏ nhỏ kia.
May mắn anh chỉ bắt một con bồ câu, nếu đều tới đút ăn một lần nhiều con, chẳng phải là sẽ trầy da?
Lần sau không bắt bồ câu nữa.
“Tô Nguyên? Thật trùng hợp, cậu cũng tới.”
Tô Nguyên nghe được thanh âm quen thuộc, quay đầu liền thấy lại là Bình Khương.
Cậu nhẹ nhàng liếc nhìn Thẩm Thụy một cái.
【 lần trước không phải nói, Bình Khương sẽ không lại đến tìm mình sao? 】
Thẩm Thụy cũng xoay người, hơi hơi mỉm cười với Bình Khương.
Bình Khương đáy lòng lộp bộp, nhanh chóng phủi sạch hiềm nghi.
“Trùng hợp, đều là trùng hợp, tôi chỉ tới xem náo nhiệt. Các cậu chắc không biết, hôm nay trong chùa này, sẽ xây tượng vàng, trường hợp hiếm thấy như thế tôi khẳng định không thể bỏ lỡ, nói không chừng còn có thể cọ cái hot search, hì hì.”
Nghe vậy, hai mắt Tô Nguyên hơi hơi mở to.
【 hot search? Mình đây có phải nên mang cái khẩu trang hay không? 】
Thẩm Thụy ôm lấy bả vai Tô Nguyên, trấn an mà nắm 2 tay cậu, lạnh lùng nhìn về phía Bình Khương, “Hừ, vậy anh cũng đừng nghĩ tới. Tôi đã nói chuyện với các bên, không được lên hot search.”
“Hả? Đây là vì sao, chuyện tốt như……” lời Bình Khương còn chưa dứt, tức khắc phản ứng lại, lắp bắp mà chỉ vào Thẩm Thụy, “Là cậu muốn xây tượng vàng hả?”
Hắn đã sớm mấy nhà giàu có ở Bắc Kinh ngẫm qua một lượt, đều đoán là người đương gia có chút lớn tuổi.
Lại như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên là người hắn biết, lại còn trẻ tuổi như vậy.
Không đúng, nói là khẩn cầu sống lâu trăm tuổi, Thẩm Thụy tuổi trẻ lực tráng, nơi nào cần……
Nghĩ trăm lần cũng không ra.
Thẩm Thụy gật đầu, lại ôm bả vai Tô Nguyên, “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi gặp đại sư Pháp Ninh trước một chút.”
“Ừm,” Tô Nguyên thấy sẽ không lên hot search cũng liền yên lòng, vẫy tay với Bình Khương, “Chúng tôi đây đi trước.”
【 bạn cùng phòng thông minh quá, có thể nghĩ đến cả chuyện này, hy vọng anh cả đừng biết việc này……】