Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 11: Lại nhập viện

Chương 11: Lại nhập viện

Thẩm Thụy ngừng thở, chờ đợi Tô Nguyên trả lời.

Anh hy vọng Tô Nguyên có thể ngủ một mình, điều này cho thấy cậu đã khôi phục cảm xúc.

Nhưng về tư tâm, anh muốn càng tới gần đối phương một chút, cúi đầu là có thể nghe thấy hơi thở của cậu, giống như đã có được cậu.

Tô Nguyên không nói chuyện, chỉ ôm đối phương, cậu hiện tại rất cần Thẩm Thụy làm bạn, một khi rời đi nói không chừng sẽ lại khóc một trận.

Thẩm Thụy không tiếng động thở dài, “Được, chúng ta rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi đi.”

Một đêm ngủ ngon.

Sáng hôm sau tỉnh lại, cảm xúc Tô Nguyên ổn định rất nhiều, vì thế quyết định đi đi học.

“Đây là đồ ăn vặt giữa tiết cho cậu mang theo.”

Thẩm Thụy đem một túi quả hạch cùng bánh mì nhét vào cặp sách củaTô Nguyên, còn có một cái bình giữ ấm vàng nhạt.

Tô Nguyên tiếp nhận, “Được, cảm ơn cậu, tôi đi trước, giữa trưa gặp lại.”

“Giữa trưa gặp.”

Hôm nay chương trình học vẫn là môn lịch sử, nghe liên tục bốn tiết giảng bài, Tô Nguyên vẫn ngồi ở vị trí bàn nhất đệ như cũ.

Cậu luôn luôn ra cửa muộn, cũng không cần chọn vị trí, có ngồi là được.

“Tô Nguyên, thân thể cậu khỏe hơn chút nào chưa? Luôn thấy cậu xin nghỉ bệnh, lại đây, ăn viên đường cho ngọt miệng.”

Vu Gia Tường từ bàn hai vỗ vỗ bả vai Tô Nguyên, hắn lại tới chậm, cũng may không cần ngồi bàn nhất.

Tô Nguyên tiếp nhận, “Cảm ơn, tôi đã khỏe hơn nhiều.”

“Nga vậy là tốt rồi, mọi người đều thực lo lắng cho cậu, cậu bảo trọng thân thể a. Đúng rồi hôm nay tôi mang theo rất nhiều ăn ngon, cậu muốn khoai lát hay là bánh phồng tôm?”

Tô Nguyên lấy ra túi đồ ăn vặt Thẩm Thụy chuẩn bị cho cậu, “…… Không cần, tôi cũng có mang theo.”

Vu Gia Tường ngậm miệng.

Các nữ sinh hàng phía sau thấy vậy liền cười to một trận hi hi ha ha.

“Phốc tôi cười xỉu, Vu Gia Tường muốn đáp lễ, tôi thấy chính cậu ta còn không đủ ăn”

“Tôi đoán là cậu ta chỉ lấy cớ, muốn nhìn một chút đồ ăn dự trữ của Tô Nguyên mà thôi”

“Tô Nguyên nhiều lần đều mang theo, nhưng tôi chưa từng thấy cậu ấy ăn nhỉ”

“Chắc thân thể cậu ấy không muốn ăn uống gì, cậu xem khuôn mặt cậu ấy kìa trắng tới nỗi một chút khí sắc đều không có”

“Nhìn thấy mà thương, Thịnh Thế mỹ nhan Tô Nguyên này gϊếŧ tôi rồi a a a a”

“Ảnh chụp chụp được rồi sao, bọn nhóc trên Weibo đói đến kêu ngao ngao rồi”

“Lúc mới vừa tiến vào tôi chụp được mấy tấm hì hì, chờ tan học có rất nhiều cơ hội nha”

“Cậu cái này đứa bé thiệt lanh lợi hì hì hì”

……

Bên ngoài phòng học.

Người chuyên tìm kiếm ngôi sao mới Bình Khương đang dựa tường chờ Tô Nguyên tan học.

Đợi mấy ngày, hắn không nghĩ tới Tô Nguyên thật sự không gọi cho hắn một cuộc điện thoại nào.

Lại không cam lòng mất đi một hạt giống tốt như vậy, vì thế tra thời khoá biểu của cậu chuẩn bị lại lần nữa xuất kích.

Đinh linh linh ——

Tiếng chuông tan học vang lên, Bình Khương nhìn chằm chằm mỗi một sinh viên ra cửa, lại chậm chạp không thấy được Tô Nguyên.

Chẳng lẽ cậu ấy trốn học?

Sinh viên đại học Thanh Bắc không thể như thế chứ?

Đang lúc do dự, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc từ cửa trước xuất hiện.

“Tô Nguyên.” Bình Khương gọi một tiếng, lập tức đuổi theo, “Còn nhớ rõ tôi không? Người tìm kiếm tài năng mới của giải trí Phong Hoa tên là Bình Khương, lần trước chúng ta gặp qua rồi, tôi còn cho cậu danh thϊếp, sao cậu lại không gọi cho tôi thế?”

Tô Nguyên vẫn không nhanh không chậm mà đi tới như cũ, đi về phía cầu thang.

“Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không có hứng thú, tôi không thích loại sinh hoạt xuất đầu lộ diện đó.”

Bình Khương gặp ba lần cự tuyệt, nhưng hắn không chút nào nhụt chí, ở trong đám người vẫn theo sát bước chân của Tô Nguyên như cũ, không ngừng khuyên bảo.

Mấy bạn nữ thảo luận về Tô Nguyên trong tiết học theo ở phía sau, nghe vậy mở to hai mắt nhìn.

Các cô cũng nghe nói có người tìm kiếm ngôi sao mới tìm Tô Nguyên xuất đạo nhưng bị cự tuyệt, không nghĩ tới người ta còn rất bất khuất kiên cường.

“Làm ơn nhường nhường nhường ——”

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.

Bình Khương lập tức nghiêng người nhường đường.

Tô Nguyên cũng nghe thấy, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đâm té xuống bậc thang.

Bình Khương duỗi tay kéo một cái lại không giữ chặt, chỉ thấy người đi phía trước ngã một cái ở bậc thang, một dòng máu từ thái dương chảy ra.

“Tô Nguyên!”

“A! Tô Nguyên.”

Vài tiếng kinh hô truyền đến, Bình Khương cùng mấy bạn nữ kia đều lập tức chạy tới bên người cậu.

Người bạn nam đυ.ng trúng người kia cũng ngây ngẩn cả người, lập tức liền chạy tới.

“Mau gọi 120.”

.---------------------

Thẩm Thụy rất nhanh liền nhận được tin từ giảng viên, Tô Nguyên bị đưa vào bệnh viện Nhân Dân.

Anh lập tức tắt bếp, cầm lấy chìa khóa xe chạy về hướng bệnh viện.

Lúc đến Tô Nguyên còn đang hôn mê, vừa được chụp CT và MRI sọ não, đầu bị quấn một vòng băng gạc, có vết máu thấm ra.

Phòng bệnh này là phòng ba người, giảng viên, người gây họa, Bình Khương cùng bác sĩ đều có mặt.

Nghe mọi người nói xong tiền căn hậu quả, bác sĩ nâng nâng mắt kính.

“Thì ra là có người kéo một cái mới không đập đến cái ót, bằng không khẳng định rất nghiêm trọng. Hiện tại xem ra không có gì đáng lo ngại, chính là có chút chấn động não rất nhỏ, nghỉ ngơi nhiều thì tốt rồi.”

Thầy giáo nhẹ nhàng thở ra, lúc ông nhận được điện thoại của sinh viên trong lớp liền trực tiếp phun ra một ngụm nước sau đó chạy ra ngoài.

Tô Nguyên bị bạn học đâm ngã ở cầu thang, còn làm đầu bị đập trúng, hiện tại hôn mê bất tỉnh.

Ông cất bước liền vọt tới khu giảng đường, sau đó đi theo mọi người cùng nhau lên xe cứu thương, cũng đem việc này báo cho ban lãnh đạo.

Bên phía trường học rất là coi trọng, kêu ông cứ việc tiêu tiền, nhất định phải đem người cứu trở về, mãi đến khi nghe bác sĩ nói xong mới yên lòng.

Nghe xong tiền căn hậu quả sắc mặt Thẩm Thụy rất khó coi, lạnh lùng mà nhìn người gây họa cùng Bình Khương, nhìn khắp một vòng phòng bệnh rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

“Lăng Chính, tôi đang ở bệnh viện Nhân Dân, Tô Nguyên bị đập đầu nằm viện. Bác sĩ nói là chấn động não, giúp tôi sắp xếp một phòng yên tĩnh, sau đó lại mời bác sĩ Lý tới một chuyến, Tô Nguyên không có tiện đi lại.”

“Cái gì? Cậu ấy lại vào bệnh viện? Được, tôi biết rồi, cúp đây.”

Bác sĩ đi rồi, vẻ mặt giảng viên đau đầu mà nói với Thẩm Thụy, “Việc này thầy đã báo lên trường học, tiền thuốc men đều do trường học chi trả. Tô Nguyên thật là nhiều tai nạn a, mới khai giảng không bao lâu, liền liên tiếp sinh bệnh. Em bảo em ấy yên tâm dưỡng bệnh cho khỏe, học kỳ môn nào em ấy muốn học thì học, các môn ngày thường đều được cho trọn điểm, chỉ cần em ấy có thể tĩnh dưỡng tốt.”

Nói xong lại nhìn mắt sắc mặt trắng bệch của Tô Nguyên, “Thi cuối kỳ cũng đừng lo lắng, khẳng định có thể qua khụ khụ. Mỗi lần đều là em chăm sóc cho Tô Nguyên, tôi chút nữa thì đã quên, việc này còn chưa có báo cho ba mẹ Tô Nguyên.”

Thẩm Thụy đè lại tay ông đang bấm số điện thoại, “Ba mẹ cậu ấy để em liên hệ.”

Giảng viên tuy do dự, nhưng vẫn đáp ứng, “Vậy được, em làm việc thì thầy yên tâm rồi. Về kết quả xử lý chuyện này, , bên trường học còn đang nghiên cứu, sau đó thầy sẽ cho Tô Nguyên một công đạo.”

“Được, vậy bên này giao cho em, phòng bệnh không thể ầm ĩ, mọi người có thể trở về.” Thẩm Thụy trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Mọi người đi rồi, phòng bệnh Lăng Chính sắp xếp cũng đã chuẩn bị xong.

Hai y tá đi đến, cùng nhau mang giường chuyển đến phòng bệnh VIP cao cấp.

Tiêu chuẩn bệnh viện Nhân Dân vẫn luôn không tồi, cùng bệnh viện tư lập cũng không kém bao nhiêu, cũng là căn phòng riêng.

Thẩm Thụy đột nhiên nhớ tới hôm nay Tô Nguyên còn chưa uống thuốc, lại gọi điện thoại cho Lăng Chính.

“Thuốc tôi gởi ở chỗ cậu, gọi người mang lại đây đi.”

“Được được được, tôi cho người mang tới liền.”

Bác sĩ Lý tới rất nhanh, nghe nói Tô Nguyên vô ý đập phải đầu, lập tức liền chạy tới.

Anh nhìn báo cáo khám chữa bệnh của bác sĩ, lại bắt mạch, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống.

Bác sĩ Lý đem tay Tô Nguyên thả về trong chăn, “Có chút hao tổn, nhưng còn có thể cứu chữa, hôm nay cậu ấy uống thuốc chưa?”

Thẩm Thụy nghe vậy an tâm không ít, mày nhíu chặt cũng buông lỏng ra.

“Còn chưa kịp uống, cháu đã nhờ người mang thuốc đến đây, có cần thêm liều lượng hay không?”

Đối phương lắc đầu, “Không, tôi muốn điều chỉnh phương thuốc một chút, thêm một vị là đan sâm. Vấn đề của cậu ấy không nằm ở phần đầu, mà ở trái tim, mấy ngày trước đây có phải cậu ấy đã khóc hay không, hơn nữa khóc rất nhiều? Cái loại đặc biệt thương tâm đó.”

Thẩm Thụy mím chặt môi gật đầu nói, “Đúng vậy, cháu cũng không biết vì sao, em ấy khóc hai ngày.”

Bác sĩ Lý, “Trái tim cậu ấy không tốt lắm, sau lại để bệnh viện làm kiểm tra chụp phim hay gì đó, mặt khác cậu cũng có thể hỏi cậu ấy rồi khuyên giải xem, cần phải để cậu ấy yên lòng, nếu không thì cậu ấy ăn tiên đan cũng dưỡng không khỏe.”

“Được, cháu đã nhớ kỹ.”

Thẩm Thụy hoàn toàn nghe theo, sau khi lấy được phương thuốc lại gọi điện thoại cho Lăng Chính, để cậu ta lấy đan sâm từ kho hàng cùng đưa đến đây.

Lúc bác sĩ Lý sắp đi, vài vị bác sĩ lớn tuổi đức cao vọng trọng trong Nhân Dân bệnh viện đi tới, đều rất nghi hoặc ông ấy vì sao lại vì một ca chấn động não mà đi một chuyến.

“Bạn bè nhờ vả, còn nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn a.”

Nhóm bác sĩ miệng đều đáp ứng, những ngày kế tiếp Tô Nguyên mỗi lần kiểm tra phòng đều là oanh oanh liệt liệt.

Người đông như buổi chuyên gia hội chẩn, như phòng bệnh nặng đều phải được người chú trọng.

Lúc Lăng Chính tới Tô Nguyên còn chưa tỉnh, “Này thật đúng là tai bay vạ gió, chờ Tô Nguyên khỏe lên, hay là dẫn cậu ấy đi cầu nguyện đi? Tôi nghe nói chùa Thiên Chiếu Tự hương khói rất linh nghiệm.”

Nói xong lại nhìn mỹ nhân bị bệnh, do băng gạc làm nổi bật, cả khuôn mặt có vẻ cực nhỏ, sắc môi bởi vì mất máu cùng đau đớn cũng có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhìn khiến cho tim người ta đau.

“Cũng nên đi cầu nguyện, em ấy mấy ngày này thật đúng là không may mắn.”

Thẩm Thụy cũng động tâm, có lẽ khi người ta bất lực liền muốn ký thác với thần minh.

Mọi người đều rời đi, Thẩm Thụy vẫn không nhúc nhích mà canh giữ ở trước giường, thẳng đến chạng vạng mới chờ được Tô Nguyên tỉnh lại.

“Ưm……”

Tô Nguyên chỉ hơi hơi chuyển động đầu một chút, chính là một trận đau đầu.

“Đừng nhúc nhích, cậu đυ.ng vào đầu, bác sĩ nói là chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi.”

Thẩm Thụy dùng tay ổn định đầu của Tô Nguyên, không cho cậu lộn xộn.

Tô Nguyên ngay cả sức lực nhíu mày cũng không có, mặt đầy vẻ suy yếu.

“Cậu nếu mệt thì ngủ tiếp đi ……” Lời còn chưa dứt, Thẩm Thụy liền cảm thấy quen quen.

Anh cười khổ, nhìn Tô Nguyên nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Lúc này mới đứng lên đi chuẩn bị cơm chiều cùng thuốc, muộn một chút Tô Nguyên tỉnh lại còn phải ăn.

Anh tuy rằng đáp ứng giảng viên sẽ chăm sóc cho Tô Nguyên, nhưng cũng không định nói cho cha mẹ Tô Nguyên, cái này còn phải xem ý của Tô Nguyên.

Ngày hôm sau tình huống của Tô Nguyên đã chuyển biến tốt đẹp chút, ít nhất sẽ không vừa ăn vừa kêu lên đau đớn.

Lúc kiểm tra phòng trán Thẩm Thụy giật giật, hai ba chục bác sĩ già đầu tóc hoa râm nối đuôi nhau mà vào, bác sĩ chủ trị tuổi trẻ chút đều không vào được.

Bọn họ thiếu điều cầm kính lúp đi xem Tô Nguyên, nhưng cuối cùng cũng không khám ra bệnh gì nặng.

“Đứa bé này lớn lên rất tuấn tú, còn đập ở thái dương may mà không phá tướng”

“Đúng đúng, không phải chuyện gì lớn, nghỉ mấy ngày thì tốt rồi, ngày mai chúng ta lại đến xem cậu nha”

“Nghỉ ngơi nhiều vào, chúng ta đi trước”

Chờ bọn họ đi rồi, bác sĩ chủ trị mặt đầy dấu chấm hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Các y tá tranh nhau mà giao lưu tin tức bát quái.

“Anh không biết đó chứ, ngày hôm qua có một bác sĩ lớn tuổi tới, hơn 80 tuổi”

“Hình như quen biết viện trưởng, là một đại danh thủ quốc gia, liền kêu những người này tới khám xem là bệnh gì”

“Vị bác sĩ kia đi rồi, mấy người trụ cột khoa trung y cũng xem mạch, cuối cùng cũng không khám ra được”

“Bọn họ đều nói vị kia không phải bệnh nặng sẽ không ra tay, là chính mình học nghệ không tinh nhìn không ra vấn đề”

“Dù sao phải cẩn thận chiếu cố, chúng ta ngày thường tuần tra đều sẽ xem thêm vài lần”

“Hy vọng vị kia nói chính là sự thật, đứa nhỏ kia lớn lên cũng quá đẹp, đẹp hơn cả minh tinh”

“Tôi còn trộm chụp ảnh đăng Weibo hỏi có phải minh tinh hay không hì hì”

“Cậu điên rồi tiết lộ riêng tư người bệnh, bị phát hiện khẳng định phải bị mắng, xóa liền đi”

“Á á đúng rồi tôi vẫn nên xóa đi…… Ủa? Tôi sao lại lên hot search rồi?”

……

Tại nhà họ Lâu.

Lâu Thời Tấn nhìn chằm chằm ảnh chụp trên Weibo không nhúc nhích.

“Tô Nguyên?”

Tác giả có lời muốn nói: Thất tịch vui sướиɠ nha đại gia o(* ̄︶ ̄*)o

Editor có lời muốn nói: Càng ngày càng lười nga~~~~~~~~