Chương 5: Bệnh không tầm thường
Tô Nguyên từng ngụm từng ngụm mà ăn cháo, Thẩm Thụy tay bưng chén sứ, không chê phiền mà đút cho cậu.
“Ăn từ từ thôi, nguội cũng không sao, trong nồi còn rất nhiều.” Tuy nói như thế, cậu vừa mới hạ sốt Thẩm Thụy cũng không dám đút nhiều.
Phòng bệnh bày trí rất tốt, cả phòng bếp cũng có, lại tiện cho hắn.
Tô Nguyên gật gật đầu, nhai nuốt rất chậm, cậu hiện tại không có tí sức lực nào, ngồi dựa trên giường nhắm mắt mà ăn cháo.
Thẩm Thụy: “Ăn hai miếng nữa, ăn xong ngủ tiếp, tới, há miệng.”
Mỹ nhân trên giường mí mắt nửa mở, hơi hơi hé miệng, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi hồng hồng bên trong, ngoan đến nỗi làm tim người ta rung động.
“Tôi đã giúp cậu xin thầy cho nghỉ, người nhà cậu còn chưa biết cậu bị bệnh, hay là gọi điện thoại?”
Tô Nguyên giương mắt nhìn hắn, ánh mắt rất nhạt, “Bọn họ đều rất bận, bệnh vặt mà thôi, qua 2 ngày liền khỏi.” 【 bọn họ ồn lắm, vẫn nên để mình an tĩnh một chút đi 】
Trong lòng Thẩm Thụy trầm xuống, trên mặt không lộ thanh sắc, thanh âm càng thêm nhu hòa, “Ừm, vậy không quấy rầy bọn họ, có tôi ở đây, nhất định có thể chăm sóc tốt cho cậu.”
Trước đó hắn cho người điều tra qua, Tô Nguyên vì sao lại đồng ý cùng loại người như Lâu Thời Tấn ở bên nhau, cũng biết tình huống nhà họ Tô.
Thế giới rất nhỏ, nhà họ Tô cũng là người trong vòng, tuy rằng của cải hơi ít, cũng gần với tới nhà họ Thẩm, cũng là khách quen của các loại yến hội.
Hắn có chút ấn tượng, biết nhà họ Tô có mấy đứa con, lại chưa từng thấy Tô Nguyên tham gia yến hội, nếu không hắn đã có thể gặp được người trong thiên mệnh sớm mấy năm rồi.
Mà giờ xem ra, đều không phải là trùng hợp.
Tô Nguyên là đứa con không được sủng ái trong nhà, phía trên có anh cả sự nghiệp thành công, phía dưới em gái nhận hết sủng ái, con giữa luôn sẽ dễ dàng bị xem nhẹ.
Nhưng hiện tại Tô Nguyên có hắn, hắn sẽ bổ sung hết những yêu thương còn thiếu.
Sắc trời dần tối, Thẩm Thụy dựa lưng vào tường bên ngoài phòng bệnh, nhớ tới bác sĩ nói, nhân lúc Tô Nguyên ngủ xem mạch cho cậu.
Bác sĩ chủ trị họ Lý, đầu tóc hoa râm, đã hơn 80 tuổi, làm nghề y cả đời có thể nói là vang danh khắp nơi. Nếu không phải có quan hệ thầy trò, cũng chưa chắc mời được lão nhân gia dễ như vậy.
“Đứa nhỏ này bệnh không tầm thường, ta làm nghề y nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp qua một người như thế.
Cậu ấy vốn bẩm sinh đã yếu ớt, chắc là gia cảnh giàu có, từ chưa từng thiếu cái ăn, đồ bổ quý báu cũng ăn một chút, nhưng còn chưa đủ.
Con xem cậu ấy gầy yếu như vậy, không phải bởi vì thiếu ăn, mà là chưa ăn đủ vật đại bổ nhân sâm lộc nhung thượng hạng.
Muốn cho cậu ấy sống lâu trăm tuổi, ta cho con một phương thuốc, mỗi ngày đều phải uống để kéo dài sinh mệnh, nếu không lại mắc một trận bệnh vặt nữa, liền vô phương cứu chữa.”
Ngực Thẩm Thụy trở nên trống rỗng, bị hoảng loạn cùng sợ hãi quét qua, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
“Vâng, con đều nhớ kỹ rồi. Từ hôm nay trở đi, thuốc của cậu ấy tuyệt đối sẽ không ngừng, đến lúc đó còn phải phiền ngài tới tái khám. Sau này nếu ngài có chuyện gì khó khăn, cứ việc tới tìm con.”
Đây là tiền khám bệnh cho bác sĩ Lý, một lời hứa đáng ngàn vàng.
Thẩm Thụy trở lại phòng bệnh, Tô Nguyên còn đang ngủ.
Đối với người bị bệnh người mà nói, giấc ngủ là phương pháp khôi phục nhanh nhất, huống chi Tô Nguyên vốn luôn thích ngủ. Vẫn luôn muốn tham ngủ, không nghĩ tới rốt cuộc là thân thể suy yếu, phải dùng giấc ngủ để dưỡng bệnh.
Bệnh viện có phòng chuyên dùng nấu thuốc, sau khi Thẩm Thụy nấu thuốc bổ xong, liền nhờ người trông độ lửa giúp. Nơi này 24 giờ đều có theo dõi, lại là sản nghiệp trong nhà của anh em hắn, dược liệu lại trân quý, cũng không có gì không yên tâm.
“Tỉnh rồi? Bác sĩ nói cậu quá gầy, nếu không thì dầm chút mưa cũng sẽ không sốt đến như vậy, ông ấy kê cho cậu một phương thuốc bồi bổ, về sau mỗi ngày tôi đều đun cho cậu uống, cậu một ngụm cũng không được bỏ thừa.”
Tô Nguyên: “......” 【 thật ra cũng không cần đâu 】
Đang nói chuyện thì có hộ sĩ bưng chén nhỏ đi đến, “Thẩm Tiên sinh, đồ bổ của anh đã hầm xong.”
Thẩm Thụy nhận lấy, nhẹ giọng khuyên, “Nếm một chút, ăn ngon lắm.”
Cuối cùng Tô Nguyên vẫn ăn sạch chén đồ bổ, ánh mắt Thẩm Thụy quá mức chấp nhất, cậu chỉ là lười ăn, chứ không phải là bệnh kén ăn.
Đối với cậu, Thẩm Thụy càng quan trọng hơn một chút, cậu chưa bao giờ gặp được người đối với cậu ôn nhu như thế, không muốn làm hắn đau lòng.
Tích ——
Bạn có tin WeChat mới.
【Anh cả 】: Hôm nay thứ bảy, không có chuyện gì thì buổi tối về nhà ăn cơm, ba mẹ em gái đều nhớ em, anh cũng vậy.
【 Tô Nguyên 】: Ngày hôm qua trời mưa em có hơi cảm mạo, không về đâu, mắc công lây bệnh cho Oánh Oánh, chờ em khỏe rồi về.
【 Anh cả 】: Có nặng không, cần đi bệnh viện khám hay không?
【 Tô Nguyên 】: Khám rồi, không sao hết, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏe.
【 anh cả 】: Vậy em cứ nghỉ ngơi nhiều vào, anh cả chuyển cho em ít tiền tiêu vặt, muốn mua cái gì liền mua, không đủ lại nói với anh cả, nghe chưa?
【 Tô Nguyên 】: Vâng, cảm ơn anh cả.
Còn có một ít tin trong nhóm, nhưng mà Thẩm Thụy đã xin nghỉ cho cậu rồi, Tô Nguyên cũng không muốn xem.
Thẩm Thụy nấu bình nước ấm để bên mép giường, nhìn Tô Nguyên buông di động xuống, “Người trong nhà gọi?”
Tô Nguyên: “Ừm.”
Mỗi lần người trong nhà Tô Nguyên gửi tin nhắn tới, hắn chưa từng nghe được trong lòng, hóa ra là thật sự không thèm để ý.
Thẩm Thụy có chút đau lòng, cũng không biết hoàn cảnh gia đình dạng gì, làm người như Tô Nguyên không có chờ mong gì, cũng không có oán hận.
“Lại đây, tôi lau mặt cho cậu.”
Tô Nguyên nghe lời nhắm mắt lại, khăn ấm trên mặt vô cùng mềm nhẹ, độ ấm cùng lực đạo đều thực thoải mái, cổ với sau tai cũng đều lau một lần, cảm giác lập tức nhẹ nhàng không ít.
“Ưʍ...” 【 thoải mái ghê. 】
Thẩm Thụy thấy cậu giống như mèo bị xoa bụng, gần như sắp hóa thành vũng nước.
“Đưa tay đây nữa.”
Đôi tay trắng nõn thon dài, khung xương cực nhỏ, sờ lên mềm như bông.
Thẩm Thụy trộm so một chút, thậm chí cảm giác hắn có thể đem tay Tô Nguyên bao trong lòng bàn tay mình, sẽ không chạy mất được.
“Cái kia, chân... có muốn lau hay không?”
Tô Nguyên tỉnh táo lại một chút, “Tôi, tôi tự lau.” 【 không được, sẽ bốc mùi đến hắn. 】
Muốn cầm lấy khăn lông, lại bị cự tuyệt, “Bệnh nhân nằm là được, hôm nào tôi bị bệnh, cậu cũng lau chân cho tôi.”
Hai chân không có một chút mùi lạ nào, ngày thường bởi vì số giày của Tô Nguyên nhỏ, phần lớn đều là đặt làm.
Thẩm Thụy bị đôi chân trắng nõn xinh đẹp kia hấp dẫn rất nhiều lần, lần này thật vất vả mới có cơ hội động tay, hắn không thể bỏ lỡ nha.
Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, trên tay vẫn rất đàng hoàng, chỉ đơn giản lau hai lần, ngay cả kẽ hở ngón chân cũng lau tới.
【 đây là bạn cùng phòng thần tiên gì đây, vận khí của mình thiệt là tốt quá đi. 】
Thẩm Thụy đưa lưng về phía cậu khẽ cong khóe miệng.
Ngày thứ ba, bệnh tình Tô Nguyên đỡ hơn nhiều, cuối cùng có thể xuất viện.
Phòng y tá.
“Bệnh nhân giường số6 hôm nay xuất viện, vậy mà thấy cậu ấy không vui...”
“Xuất viện là chuyện tốt, tôi ước gì không nhing thấy cậu ấy nữa, hy vọng mỹ nhân khỏe mạnh đừng sinh bệnh nữa”
“Người yêu cậu ấy cũng thật tốt, vẫn luôn bên cạnh. Ngày đó lúc nửa đêm nhập viện, ông chủ sắp xếp cho hai người y tá, kết quả là cái gì cũng không cần làm, đều do người yêu cậu ấy lo hết.”
“Các cô còn chưa biết sao, phòng nấu thuốc bên kia nói, chút bệnh vặt như này, nhân sâm lộc nhung linh chi gì đó, hoang dại đặc biệt quý, toàn bộ quá trình có chuyên gia trông giữ, người yêu cậu ấy thậm chí còn đi xem xét học hỏi, nói về nhà phải tiếp tục nấu cho cậu ấy”
“Tình yêu của người có tiền chắc là tự nhiên giản dị như vậy, hâm mộ quá”
“Hâm mộ +1”
...........
Tô Nguyên không nghĩ tới lúc về phòng còn phải ăn đồ bổ, giá thì đắt.
Trong trí nhớ nguyên chủ, trong nhà lâu lâu cũng sẽ nấu, chỉ là không có hiệu quả như bây giờ, cậu uống xong cả người đều ấm áp không ít.
“Thẩm Thụy, đồ bổ này nọ quá quý, uống hai lần được rồi. Tôi chuyển hết phí nằm viện lần này cho cậu, cảm ơn cậu.” 【 Lại uống nữa thì mình phá sản mất. 】
Thẩm Thụy xoa xoa đầu cậu, không thèm để ý chút nào nói, “Tốn tiền gì đâu, bệnh viện tư nhân kia là nhà một người anh em của tôi mở, không tốn đồng nào.
Dược liệu lấy từ trong nhà, hàng năm có người tặng, ăn cũng ăn không hết, để quá hạn cũng lãng phí, còn không bằng cho cậu ăn.
Cậu dưỡng thân thể cho tốt, không sinh bệnh, mới là lời cảm ơn tốt nhất đối với tôi, mấy ngày nay tôi mệt muốn chết, lần sau không được sinh bệnh nữa.”
Tô Nguyên nhìn vào mắt đầy ôn nhu kia, trong đó ngân hà uốn lượn đầy trời, không tự giác liền cười một cái, “Được.”
Thình thịch thình thịch ——
Thẩm Thụy nghe được âm thanh trái tim nhảy lên rõ ràng, ấm áp dâng lên, trái tim được lấp đầy, tựa thuyền buồm phiêu bạc không nơi nương tựa trên biển rộng rốt cuộc cũng có chỗ neo đậu.
Ngày hôm sau Tô Nguyên lại tiếp tục đi học, mỗi ngày học bốn tiết, mệt mỏi liền nằm sấp xuống ngủ một lát.
Hàng phía sau khe khẽ nói nhỏ ——
“Tô Nguyên cảm mạo thôi lại gầy nhiều như vậy, ô ô ô bé con của tôi cậu ấy chịu khổ rồi”
“Là phát sốt, tôi nghe giáo viên nói nửa đêm bị đưa vào viện”
“Đúng vậy, lớp trưởng vốn dĩ nói muốn đi sắp xếp người đi thăm cậu ấy, lại sợ quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi cuối cùng không đi”
“Cái cằm nhọn này, thật là nhìn thấy mà thương, sao tôi thì ngược lại phát sốt liền béo một vòng đâu, thật không công bằng”
“Cậu xem cậu xem, cậu ấy lại ngủ, lần đầu tiên tôi thấy có người ngồi bàn nhất ngủ, còn không bị thầy mắng”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, thầy thương hắn còn không hết, Tô Nguyên gầy một vòng còn kiên trì tới đi học, này còn không phải là yêu sao”
“Nói đúng lắm, Tô Nguyên thực kiên cường”
..........
Bởi vì bệnh tình, Tô Nguyên gần đây tâm tình không tốt lắm.
Mấy ngày trước lúc ở bệnh viện nhận được WeChat của Lâu Thời Tấn, cự tuyệt 3 lần hẹn của hắn, sau đó hẹn một tuần sau gặp mặt.
Mấy ngày sau, công ty nhà họ Lâm sẽ tổ chức một buổi tiệc tối từ thiện, trong truyện Lâu Thời Tấn sẽ mang theo thế thân ánh trăng sáng kia cùng tham gia.
Cậu đòi anh cả một tấm thiệp mời, chuẩn bị cho tra nam một hiện trường chia tay không có đường quay lại.
Sau khi tan học Tô Nguyên chậm rì rì mà đi về ký túc xá, tạm thời không đủ sức chạy xe, nhưng lại thấy được phong cảnh ngày thường xem nhẹ.
Ví dụ như con mèo cam béo ụ trước mặt này, vô cùng tự nhiên quen thuộc mà cọ chân cậu, kêu meo meo không ngừng.
Tô Nguyên ngồi xổm xuống, tay đặt trước mặt mèo cam béo, sau khi nó cẩn thận ngửi ngửi, mới nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó, sờ đến cái đuôi phía sau lưng.
Xúc cảm bóng loáng nhu thuận, lông vừa mềm vừa mịn.
“Em sờ lên thật nghiền.”
“Đừng làm nũng, anh đi mua đồ ăn cho em, chờ đây nhé.”
Tô Nguyên sờ soạng một hồi lâu, cảm giác không thể sờ không, mèo con cũng phải chịu thiệt nhiều, hẳn là nên được trả công.
Cậu trầm mê hít mèo, lại không phát hiện có không ít người đem chụp một màn này lại, phát lên Weibo.
# tiểu ca ca Thịnh Thế mỹ nhan cũng thích hít mèo #
# buông con mèo kia ra để cho em tới #
# miêu mỹ nhân không có góc chết #
.......
Nhiều đề tài cùng nhau, thực nhanh xông lên hot search Weibo.
Mà Tô Nguyên đang trầm mê xoa mèo, cùng với Thẩm Thụy đang ở phòng ngủ chờ cậu trở về ăn cơm, hoàn toàn không biết gì cả.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu có một người đối với bạn ôn nhu như vậy, bạn có thích hay không
Editor có lời muốn nói: thích x100000 lần, em Nguyên kiểu gì cũng đổ chứ như này ai mà chịu nổi =)))
Định mỗi ngày một chương mà có bạn vừa donate nên gõ tiếp, đừng khinh bỉ mị mị chính là không có nguyên tắc vậy đóa //(~o~)//